Bạch Ngọc Đường còn muốn mở miệng nói thêm điều gì, lại bị cơn đau đột ngột kéo đến đoạt đi năng lực ngôn ngữ, chỉ đành gắng sức chống đỡ cơn đau dữ dội như muốn kéo y xuống địa ngục, y biết lúc này không ai có thể giúp mình, mà chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình, hơn nữa phải mau chóng sinh hạ đứa nhỏ, bằng không trong hoàn cảnh này, sẽ không chỉ mình đứa nhỏ gặp nguy hiểm, mà đến Triển Chiêu cũng sẽ kiệt sức.
Cũng may trước đó bởi đường đi mấp mô, Triển Chiêu lại không đủ sức sử dụng khinh công, đỉnh đầu đứa bé đã sắp chui ra, hơn nữa khí tức thai nhi hết sức mạnh mẽ, tựa hồ đứa nhỏ cũng đang cố sức tìm cách ra ngoài. Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất rõ tiểu gia khỏa trong bụng không ngừng giãy đạp, tuy rằng nội tạng đau đớn hệt như bị ai xé rách, nhưng y lại thấy an tâm, tốt quá, đứa nhỏ hoàn toàn khỏe mạnh.
Y theo bản năng nâng thân dưới, cố gắng dùng sức để đứa bé có thể chui ra, mỗi lẫn dùng sức đều đau đến độ y phải cắn chặt môi dưới, hai tay liều mạng bám chặt phiến đá dưới thân, cơ hồ nỗi đau ở môi và ngón tay có thể giảm bớt cơn đau trong bụng.
Thi thoảng cơn đau hơi bớt, y sẽ nghe thấy thanh âm Triển Chiêu, lo âu mà thực dịu dàng, đau xót mà thực kiên định, không ngừng không ngừng khích lệ y, dù hắn không thể giúp được gì, song Bạch Ngọc Đường vẫn thấy ấm áp, nỗi đau da thịt theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-du-tu-thanh-thuyet/2374759/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.