[2]
Đối với người cha Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường từng tự xưng trên giang hồ ‘Phong lưu thiên hạ một mình ta’ đã tạ thế của mình, Bạch Vân Thụy không có nhiều ấn tượng. Cậu mất mẹ từ nhỏ, Lô Phương đón cậu lên Hãm Không đảo, bốn tuổi lại được Trưởng môn nhân Thượng Tam môn trong một lần tới thăm Ngũ Thử nhìn trúng, nhận làm đệ tử tục gia. Tình cảm của Bạch Vân Thụy đối với cha mẹ ruột còn chẳng thân thiết bằng các bá bá Lô Phương, Hàn Chương.
Năm ấy, án Tương Dương vương mưu nghịch kinh động vua dân, Trùng Tiêu lâu được xưng ‘Có đến mà không có về’, sau bị Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu am hiểu cơ quan phá hủy. Bạch Ngọc Đường bị thương nặng, không thể chữa trị mà chết, Triển Chiêu vào lâu trộm Minh thư, quan gia liền vây đánh Tương Dương, định tội Triệu Giác cấu kết với địch, đại nghịch bất đạo, xử tự vẫn tại Kinh Sư.
Lúc đó Bạch Vân Thụy tám tuổi, đang ở núi Nga Mi thanh tu, mỗi ngày tập võ, học đàn, luyện chữ, tuổi nhỏ ngây thơ, không hỏi đến chuyện đời. Cho đến một hoàng hôn nọ, sư phụ dẫn theo Từ tam bá luôn thích ôm cậu chơi trò ‘Bay lên cao’ đi vào phòng học đàn của cậu, Bạch Vân Thụy mới biết, mình đã trở thành cô nhi.
Cậu theo Từ Khánh suốt đêm xuống núi, ngày đêm chạy tới Tương Dương, nhưng vẫn không kịp gặp mặt Bạch Ngọc Đường lần cuối. Bạch Ngọc Đường nằm lặng trên linh sàng, mắt phượng nhắm nghiền, gương mặt quan ngọc, tựa như vẫn còn sống.
Trước linh tiền Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-cha-co-thien/245427/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.