"Tới giúp tôi trông nồi đi, khi nào thấy nắp nồi đẩy lên thì gọi tôi!" Thật ra món mà Âu Dương Hạo Nhiên đang làm chính là sủi cảo, vốn chẳng có kỹ thuật gì đáng kể, hơn nữa lại còn phù hợp với phong tục cổ truyền. Anh định chiên thêm mấy cái trứng, thuận tay xào luôn một ít củ cải chua cay. Sở dĩ phải gọi Vương Miêu tới trông nồi là vì anh sợ cậu đi quấy rầy hai người đang dọn dẹp phòng khách.
Vương Miêu nhìn chằm chằm cái nồi, nó đang sôi sùng sục, mùi thơm tỏa ra ngoài khiến bụng cậu cũng kêu lên ùng ục.
Cuối cùng thì nắp nồi cũng đẩy lên, bọt khí màu trắng thi nhau chen ra ngoài, Vương Miêu vội vàng kêu to, "Âu Âu! Âu Âu ----"
Tiếng kêu ấy gọi luôn cả Thái Noãn đang ở trong phòng khách chạy ra, nói cậu ta bị gọi tới là giả, mà trốn ra mới là thật. Chỉ một hồi không gặp, giờ quần áo trên người Thái Noãn đã lôi thôi hết biết.
Âu Dương Hạo Nhiên là một người sáng suốt, chỉ nhìn sơ thôi anh cũng biết là xảy ra chuyện gì. Trong lúc anh thầm ca thán anh hai mình là một ngụy quân tử thì đã quên mở nắp nồi ra. Mắt thấy bọt trắng tràn ra ngoài ngày càng nhiều, Vương Miêu hoảng, chìa tay ra nắm nắp nồi, cứu lấy thức ăn của cậu.
"Ùng ục ----" Sủi cáo trắng trắng tròn tròn đang di chuyển trong nồi, Vương Miêu vừa cầm nắp nồi lên, bị bỏng, lập tức quẳng đi như đĩa bay, ngã lăn trên đất.
Bấy giờ, Âu Dương Quản cũng chạy tới, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-tam-nan-trac/33870/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.