Chương trước
Chương sau
Diệp Bạch độ kiếp vô cùng thuận lợi, kiếp vân cường thế thì chính hắn càng mạnh, quả nhiên giống như lời nói lúc trước của con mèo này, Thiên kiếp trình độ này căn bản không nhìn ở trong mắt.
Nhưng các vị đệ tử lại khiếp sợ không thôi.
“Bảy bảy bốn mươi chín đạo.”
Một đệ tử nhịn không được lẩm bẩm ra tiếng, “Đây là số lượng Thiên kiếp cao nhất khi tiến cấp Kim Đan đúng không, hơn nữa nhìn độ uy áp của kiếp vân, uy lực của nó cũng không nhỏ.”
Đừng vậy nữa được không!
Hai mươi năm Kim Đan đã tương đối dọa người rồi, còn là ở trong núi bế quan không gặp kỳ ngộ, hiện tại ngay cả kiếp vân cũng xuất sắc như vậy, thái thượng trưởng lão rốt cuộc tìm được biến thái ở đâu. Nếu không phải lúc trước rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ căn bản sẽ không tin tưởng lúc Cung Phụng tên Diệp Bạch đó vào tông môn vẫn là một gia hỏa không có tu vi.
“Thật có ánh mắt nha!”
Có đệ tử nhịn không được cảm khái, “Không hổ là thái thượng trưởng lão, bản thân có tu vi cao có hi vọng phi thăng, ngay cả nhìn người cũng xuất sắc như vậy, quả thực khiến chúng ta kính nể không thôi.”
Diệp Bạch: “…”
Ta nhớ dường như mấy ngày hôm trước các ngươi còn vẻ mặt khinh thường nói, ‘Thân là thái thượng trưởng lão lại làm loại việc đi cửa sau, cũng không ngại dọa người.’ đương nhiên, lời gốc không có khả năng trắng ra như vậy, nhưng cách nói rõ ràng chính là cảm thấy bất công, đối với Cung Phụng hắn lại càng khinh bỉ khinh thường, sao hôm nay đã thay đổi rồi?
Thiên kiếp giáng xuống là lúc, cảm giác của hắn đối với ngoại giới mạnh lạ thường.
Người bình thường cũng sẽ tăng thêm như vậy, nhưng lúc đó tất cả đều bận rộn ứng đối Thiên kiếp, không có khả năng nhân cơ hội cảm giác những thứ này, Diệp đại meo lại khác.
Đối với Thiên kiếp, hắn không thèm để ý.
Dù sao tu vi hắn vững chắc, tâm tình lại tốt, tinh thần càng ở mức độ đã thành tiên, bực Kim Đan kỳ đánh xuống đối với hắn giống như cào ngứa.
Phần lớn các tiểu đệ tử đều bị xoay ngược lại sợ ngây người.
Sau khi phản ứng lại thì đều kính nể ánh mắt của lão tổ Trường Mi, cảm khái Diệp Bạch không hổ là Cung Phụng, còn có một số mới vào cửa chỉ nghe qua lời đồn đãi lại có một loại phản ứng khác. Bọn họ đều không cảm thấy Diệp Bạch kém cỏi, ngược lại cảm thấy rất lợi hại, cho nên lúc trước đối với sư huynh giáo huấn bọn họ đây là phế vật nhất định ý đồ riêng.
“Nếu không có trận Thiên kiếp này, chỉ sợ chúng ta cũng bị gạt.”
“Những sư huynh này, vì khoe khoang thực lực của mình, lại làm thấp đi Diệp Cung Phụng, lần này tốt rồi, bị vạch trần xem bọn họ còn đắc ý thế nào.”
Bọn họ không cảm thấy kỳ quái, trái lại như vậy mới bình thường.
Dù sao một Cung Phụng ngay cả dẫn khí nhập thể cũng không có mới kỳ quái, hiện nay thực lực này của Diệp Bạch mới là hiện tượng bình thường. Lúc trước bọn họ còn chưa tới tông môn, đối với lời đồn đãi còn không hiểu rõ lắm, cho nên tự cho là đúng mà cảm thấy bị lừa gạt, lại chưa từng biết, chính người nói cho bọn họ biết chuyện này cũng không rõ ràng chân tướng.
Ngay cả một ít trưởng lão tông môn, giờ phút này cũng khiếp sợ vô cùng sững sờ ở nơi đó.
“Là tiểu tử chưa dẫn khí nhập thể kia?”
Người nói lời này nhìn trái, nhìn phải, hy vọng có thể được đến đáp án phủ nhận của đồng bạn, nhưng không ngờ những người khác lại gật đầu, “Chính là hắn.”
“Chúng ta đều nhìn nhầm!”
Mấy người tụ lại một chỗ, quả thực sợ ngây người, “Hai mươi năm trước nhìn thấy quả thật có linh căn, nhưng tuyệt đối rất bình thường, sao tốc độ tu luyện có thể nghịch thiên như vậy.”
Sự thật xảy ra ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Duy nhất tương đối bình tĩnh chính là Phong chủ đại nhân, đối phương dường như đối với việc này sớm có đoán trước, vô cùng bình tĩnh, lại nhìn lão tổ Trường Mi cũng cười đến thấy răng không thấy mắt. Diệp Bạch cường điệu chú ý đối phương một chút, phát hiện ở dưới biểu tượng này, người này lại đang nhìn kĩ kiếp vân trên trời, sau đó thỏa mãn gật gật đầu, tiếp theo không biết nghĩ đến điều gì lại đen mặt.
Thiên kiếp một đạo tiếp một đạo rơi xuống.
Diệp Bạch tùy tay ứng đối căn bản không thấy bối rối, cả quá trình tùy ý tự tại, giống như căn bản không phải đang ứng đối Thiên kiếp, mà là đang nói chuyện phiếm đùa giỡn với bạn.
Lão tổ Trường Mi nhìn thấy càng thêm vừa lòng.
“Không tồi không tồi.”
Diệp đại meo độ kiếp xong nghe ông ta tán thưởng, thầm nói không tồi vừa rồi ông đen mặt cái gì, nhưng mà còn chưa chờ hắn suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe lão tổ Trường Mi khuyên nhủ: “Người trẻ tuổi làm việc xúc động có thể hiểu, nhưng đạo lữ là việc cả đời vẫn cần cẩn thận, chính ngươi thích, ta cũng không tiện bức ngươi, nhưng phải khắc chế chút.”
Diệp Bạch: “… A?”
Cố Chiêu nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, Diệp đại meo đã biết đây là chuyện của hai người bị mọi người biết được, xem chừng là ở lúc ban đầu hắn ứng đối kiếp vân. Bởi vì lúc sau, thần thức hắn phóng ra ngoài, trên cả Tiêu Dao Phong này, không có động tĩnh gì có thể giấu diếm được hắn.
“Ừ, chúng ta biết.”
Trước đáp ứng, đến lúc đó muốn làm như thế nào, trong lúc ‘bế quan’, các ngươi ai quản được.
Hắn cũng không để ý việc này, lão tổ Trường Mi lại không thể thấy hắn tùy ý đối đãi việc này như vậy, nhịn không được lần thứ hai khuyên nhủ, “Ngươi đừng không để ý, việc này có liên quan lớn đến tu hành, phải biết mất nguyên dương sớm đối với tu hành cực kỳ bất lợi, có thể sẽ hủy khả năng phi thăng sau này của ngươi, vẫn nên cẩn thận tốt hơn.”
Diệp Bạch ‘thuận theo’ đáp lại.
Cố Chiêu đi đến bên cạnh hắn sờ đầu meo nhà mình, người sau ngẩng đầu lên cho anh một móng vuốt, vẻ mặt lại có chút thân mật, hiển nhiên là đang đùa giỡn.
Lão tổ Trường Mi: “…”
Nhìn hình ảnh này, ông ta dường như đặc biệt không thích, nhưng lại cố nén không phát tác, đen mặt tức giận xoay người đi rồi. Cố Chiêu nhìn bóng lưng đó bay đi hồi lâu, sắc mặt đen tối không rõ, sau một lúc lâu mới lại nhìn về phía Diệp Bạch đang đứng ở bên cạnh mình, sờ sờ đầu của hắn.
Ngay sau đó mấy vị trưởng lão khác cũng rời khỏi, chỉ còn lại một mình Phong chủ đang có vẻ chần chờ không chừng nhìn hai người.
“Trường Mi đã đi trước.”
Ông chậm rãi tự thuật, “Cho nên các ngươi không cần lại phối hợp ta diễn kịch, Cố Chiêu ngươi nhanh chóng lấy móng vuốt từ trên lưng người ta xuống, còn có những động tác nhỏ như vậy là thế nào?”
Diệp Bạch: “… Gì?”
Hắn chỉ độ kiếp, chừng ba phút không chú ý bên ngoài, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà hắn không biết được.
Cố Chiêu thấy hắn như vậy thì biết là đang suy nghĩ gì, nên nhất nhất nhắc lại đối thoại vừa rồi cho Diệp Bạch, cuối cùng lại nói, “Anh tưởng sư phụ nhìn ra cái gì, không ngờ ông chỉ là thuận miệng nói ra.” Nói ra để ngăn cản lão tổ Trường Mi, lại vừa vặn nói đúng thực tế, căn bản không cần phối hợp, biểu diễn chân thật là được.
Diệp đại meo nhịn không được liếc nhìn Phong chủ một cái.
Người này có gương mặt trung hậu thành thật, nhưng trên thực tế tính cách chắc chắn không chỉ như vậy, nếu không sao có thể làm được chủ một phong, đè ép được trưởng lão. Từ hai mươi năm trước hắn vào Tiêu Dao Phong, hắn đã nhìn ra đối phương đang mơ hồ đối nghịch với lão tổ Trường Mi, hiện giờ loại cảm giác này lại càng rõ ràng.
Chờ người đi rồi, hắn vội vã nhắc tới việc này với Cố Chiêu.
“Ngày đó em đã nhìn ra, trên mức độ lớn nhất, ông không phải đang phản đối em vào Tiêu Dao Phong, mà là đang phản đối em ở chỗ Trường Mi, hôm nay nhìn ra quả thế.”
Cố Chiêu nghĩ nghĩ.
“Có việc khả năng anh còn chưa nói với em.”
Đó là việc rất lâu trước kia, hình như ba trăm năm trước Trường Mi từng có hi vọng trở thành Phong chủ đương nhiệm, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau này chưởng môn thành vị hiện tại, mà lão tổ Trường Mi lại thành thái thượng trưởng lão. Người biết việc này không nhiều, bởi vậy Cố Chiêu cũng chỉ biết đại khái.
“Dường như là Phong chủ tiền nhiệm tạm thời thay đổi quyết định.”
Thô sơ giản lược chính là tranh chưởng môn, hai người từ nay về sau nước lửa khó dung, nhưng trên thực tế Diệp Bạch cảm giác còn có chuyện khác.
Nhưng hắn và Cố Chiêu trước mắt một người Hóa Thần một người Kim Đan, trên tu vi thực lực còn kém xa Trường Mi và Phong chủ, bởi vậy chỉ có thể âm thầm chậm rãi tìm hiểu. Dù sao không quá vội, “Theo cảm giác của em, cho dù có cái gì, cũng phải chờ tu vi chúng ta cao hơn một chút mới phát sinh, trước mắt chỉ cần đùa giỡn uy phong làm Cung Phụng của em là được rồi.”
Cố Chiêu: “…”
Còn đùa giỡn uy phong, bên ngoài gần như đều không có người nào nhớ rõ em trông thế nào đâu.
Hai người cười cười không nói chuyện nhiều, Diệp Bạch cũng không có khả năng thực sự đi ra ngoài thể hiện uy phong, đối với hắn mà nói còn không cào Cố Chiêu thêm hai móng vuốt, cho anh tiếp tục đi nướng hai con cá để ăn.
Thăng Kim Đan, ngày vẫn phải trôi qua.
Cố Chiêu cần tiếp tục bế quan tu luyện, Diệp Bạch thì nói muốn đi ngủ trước một lát, nhưng trên thực tế đảo mắt đã trộm chạy ra ngoài, giấu diếm được tầm mắt mọi người đi thẳng đến vùng trong kết giới.
Hắn nhất định phải đi nhìn xem, nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà Cố Chiêu…
Đối phương chỉ cần bế quan nho nhỏ là được rồi.
Đây là chuyện mà hai mươi năm trước Diệp đại meo đã quyết định, bởi vậy lần này có được cơ hội hắn đã trực tiếp chạy đi, lại không ngờ rằng có người đang nghiêm chờ hắn ở cuối đường.
“Em…”
“Anh không phải đang bế quan à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.