Đế quốc luôn truyền lưu một câu, tinh thần lực quyết định tương lai một người. Tuy nói không có chuyện tuyệt đối, nhưng chỉ cần anh không phải quá ngốc, tinh thần lực cường đại có thể cho anh đi đường thẳng không bị trở ngại. Mà người như vậy bình thường đều là đối tượng mà các thế lực tranh nhau mời chào, ngày sau tiền đồ cũng tuyệt đối không thể đong đếm. Mà bây giờ… trước mắt bọn họ có một. Mọi người đột nhiên nhớ tới thái độ cao ngạo lúc trước của đối phương, lúc đó cảm thấy là không biết trời cao đất rộng không coi ai ra gì, hiện tại lại thần kỳ cảm thấy chắc chắn phải như thế. Người có năng lực luôn nhiều hơn người bên ngoài mấy phần đặc quyền, đừng nói thái độ này của Diệp Bạch, cho dù kém hơn bọn họ cũng không phải là chưa từng gặp qua, tương đối mà nói thiếu niên đã tốt lắm rồi. Trong tâm tính của đám quân nhân đã không tự giác mà chuyển đổi, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Bạch mang theo kính sợ. Người sau từ trong tay người kia tiếp nhận mâm thức ăn, vừa ăn vừa liếc nhìn bọn họ, cuối cùng dừng ánh mắt lên trên người Andy đã lui đến góc đang chuẩn bị rời đi, hỏi: “Nghe bọn họ nói là anh đã cứu tôi, còn bị tôi làm hại bị thương?” “Đáng tiếc sao tôi không nhớ có chuyện này.” Andy: “…” Mọi người cũng nháy mắt kịp phản ứng, nếu lúc trước Diệp Bạch nói như vậy, bọn họ có thể cảm thấy thiếu niên không biết điều, lại phủ nhận chuyện này. Nhưng hiện tại… Diệp Bạch mạnh như vậy quả thật không cần người cứu, từ tốc độ cùng uy áp tinh thần của đối phương, có thể làm cho người này cần được cứu cần nguy hiểm lớn bao nhiêu? Bọn họ tự hỏi, cho dù mình ở đó cũng không nhất định cứu được, huống chi Andy là lính kỹ thuật. Về việc lúc trước nghe nói hại Andy bị thương phỏng chừng cũng có kẽ hở, dù sao tình huống cứu chiến hữu bị thương trên chiến trường bình thường chỉ phát sinh ở năng lực mạnh cứu yếu, hoặc là trên người vốn có bản lãnh tương đối khá. Còn nếu đối phương quá mạnh mẽ, cho dù anh muốn cứu cũng không nhất định có thể có tác dụng. Sự thật có đôi khi mạnh mẽ hơn bất luận ngôn ngữ nào. Lúc trước Andy tính kế càng nhiều, lúc này lại càng luống cuống, nhưng cậu ta không cảm giác mình sai, chỉ cảm thấy Diệp Bạch không đúng. Hơn nữa, hơn nữa… đúng rồi, ánh mắt Andy sáng lên, không để ý mà quát lên: “Rõ ràng là chính cậu dẫn loạn đường, tôi đã sớm phát hiện có nơi tiếp thu tín hiệu, cậu lại không chịu đi mới làm hại chúng tôi bị như vậy.” Đúng vậy, Diệp Bạch ỷ vào năng lực của mình dẫn bọn họ đến nơi nguy hiểm. Tuy nói so với phía trước Thẩm Hạo dẫn đường đã tốt hơn rất nhiều, nhưng yêu thú không ngừng thì không nói, thỉnh thoảng còn có người tìm đến. Người trên quân hạm đều rất quan tâm Thẩm Hạo, cho dù thiếu niên có thực lực mạnh thì thế nào, nếu có một người mang tướng quân của bọn họ đi về nơi nguy hiểm, vẫn sẽ có ấn tượng không tốt. Trong lòng cậu ta nghĩ rất rõ ràng, lại không dự đoán được sau khi mình rống ra tất cả mọi người đều an tĩnh. Quả thật có ánh mắt bất mãn trong tưởng tượng, nhưng không phải đối với Diệp Bạch mà là hướng tới chính cậu ta. Andy khó hiểu vì sao sự tình lại như vậy, không phải là như vậy. Cậu ta nhìn về tên thượng úy lúc trước, nhịn không được lại đỏ viền mắt: “Em nói đều là sự thật.” Nhưng mà tên thượng úy kia lại chỉ thở dài một hơi, sau đó khoát tay, “Việc này tôi sẽ nói với tướng quân.” Anh ta vốn cảm thấy Andy tuy không đủ mạnh, nhưng là đứa em của chiến hữu nên cần chiếu cố, hơn nữa đối phương rất có thiên phú, có bọn họ kiên nhẫn dạy dỗ thì một ngày nào đó sẽ thành một lính kỹ thuật có đủ tư cách, lại không nghĩ rằng… Không có năng lực thì có thể luyện, vấn đề nhân phẩm lại không có cách nào. Lúc này Diệp Bạch đã ăn xong, nhìn thời gian lại tiện tay đưa mâm thức ăn cho một người lính, “Phiền trả lại giúp tôi.” Sau đó không nói hai lời trực tiếp chuẩn bị rời đi. Về hành vi tìm đường chết của Andy, hắn không muốn phát biểu cảm tưởng gì. Mãi cho tới hôm nay, đối phương lại vẫn không rõ những nơi có tín hiệu là không thể đi. Tinh Z đã bị giới hạn hoàn cảnh, cho nên mặc dù hiện giờ ở trong không gian đều có tín hiệu, trên tinh cầu này có thể tiếp thu đến tín hiệu cũng có mấy nơi. Đi đến đó tất nhiên có thể sớm liên lạc với người mình, nhưng lại càng dễ gặp kẻ địch mai phục. Chẳng qua trước khi rời đi hắn lại ngừng trong nháy mắt, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn mọi người, đột nhiên như nhớ tới cái gì nói: “Tôi không biết vì sao Thẩm Hạo chưa nói với các anh, là các anh không đủ tư cách để biết hay là những nguyên nhân gì khác, nhưng vì hành trình sau này không còn xuất hiện chuyện như hôm nay nữa, tôi nghĩ tôi cần phải nói rõ một chút.” Ánh mắt Diệp Bạch nhất nhất đảo qua từ trên thân mọi người, sau đó tuyên bố: “Sở dĩ tôi sẽ xuất hiện ở trong này không phải là xin giúp đỡ như trong tưởng tượng của các anh, mà là một cuộc giao dịch.” “Tôi cam đoan sự an toàn của Thẩm Hạo ở trên Tinh Z, anh ta phụ trách mang tôi trở về chủ tinh, chỉ đơn giản như thế.” Cuối cùng, hắn không chút lưu tình đả kích đối phương: “Nghe nói quân nhân luôn hết lòng tuân thủ quy tắc, nhưng ở trên người các anh tôi thật sự không thấy được điểm này.” Mọi người: “…” Bọn họ muốn phản bác lại không biết bắt đầu từ nơi nào, bởi vì hết thảy việc này rõ ràng đều là sự thật, mà bọn họ cũng quả thật muốn cho Diệp Bạch một giáo huấn. Chẳng qua tình huống bây giờ tương phản, thực lực đối phương siêu mạnh, hơn nữa thân phận chuyển đổi, mới dẫn đến người đứng ở chỗ này bị vô tình giáo huấn biến thành chính bọn họ. Trước mắt bị trào phúng cũng chỉ có thể nhìn đối phương chậm rãi đi xa. Tưởng Kỳ luôn trốn ở một bên xem náo nhiệt lúc này mới đi tới, vẻ mặt anh ta nhàn nhã xuyên qua mọi người, thuận theo hành lang đi về hướng phòng điều khiển chính. Lúc này, Thẩm Hạo hẳn đang ở nơi đó. Về phần Andy ở trong góc, lúc này đã không còn ai chú ý đến cậu ta. Bỏ qua đã rất cho cậu ta mặt mũi rồi, nếu những người khác dám hãm hại người ta như vậy, còn mượn thủ hạ của bọn họ thì tuyệt đối sẽ rất thảm. Nhưng đối phương là người thân duy nhất của chiến hữu mới bỏ mình trước đó không lâu, bọn họ thật sự không đành lòng tiếp tục làm cái gì, vì thế nên chỉ im lặng rời khỏi, không ai xử lý thiếu niên vừa tới không lâu kia nữa. Mà về phần năm tên quân nhân lúc trước bị đẩy ra. Bọn họ liếc nhìn nhau, cuối cùng một người trong đó nói: “Chúng ta có phải nên đi nói lời xin lỗi không?” Chuyện hôm nay bọn họ xác thật làm sai, nếu chân tướng của đối phương như Andy kể còn dễ nói, nhưng vấn đề hiện tại chứng minh không phải. Bọn họ quả thực chính là cố tình gây sự, quấy nhiễu người khác ăn cơm, khi dễ bình dân… Chờ đã, bình dân cái quỷ, có ai bình dân mà tinh thần lực mạnh mẽ như vậy không. Nhưng cho dù không phải, bọn họ cũng không đúng. Mà vừa rồi Diệp Bạch thực sự quá sắc bén, bất luận là phương diện vũ lực hay là ngôn ngữ, hoàn toàn chặn cho bọn họ không nói được một câu, giờ này khắc này lòng vẫn còn sợ hãi. Lúc này đi xin lỗi, có thể bị phun thành ngu ngốc luôn không? “Nhịn!” Một người trong đó lau mặt, “Làm sai chuyện nên xin lỗi, các anh em đều lăn qua đao súng, chẳng lẽ còn sợ việc này, đi, đi ngay bây giờ!” Cùng lúc đó, bên trong phòng điều khiển chính, Thẩm Hạo đã biết chuyện vừa rồi. Tưởng Kỳ đang đứng ở một bên, “Tôi cảm thấy Andy không thích hợp nơi này, hơn nữa nếu sự tình hôm nay truyền ra, sau này ai còn dám làm nhiệm vụ cùng một đội với cậu ta.” Thẩm Hạo không còn lời nào để nói. Anh ta phát hiện sống lại một đời cái gì cũng đều thay đổi, nhưng đại thể vẫn giống nhau. Nhớ rõ một lần trước dường như cũng có binh lính đi tìm thiếu niên gây phiền phức, sau đó hung hăng chế giễu đối phương một trận. Khi đó anh ta thấy nếu đối phương đã bị khó xử, có thể sẽ lộ ra sơ hở cũng nói không chừng, vì thế nên chấp nhận chuyện này. Hiện tại ngẫm lại… Ý nghĩ này dường như là Andy đưa cho anh ta. Thẩm đại tướng quân bất đắc dĩ thở dài một hơi. Lúc trước anh ta còn tự nói với mình thiếu niên quá mức hồn nhiên, không biết phản kháng giải thích mới có thể rơi xuống nông nỗi đó. Mà bây giờ xem ra, cũng do anh ta quá mức thiên vị Andy, từ lúc mới bắt đầu đã ôm lấy địch ý với Diệp Bạch mới dẫn đến hết thảy. Rõ ràng chỉ cần anh ta trao chút tín nhiệm, công chính một chút, sự tình sẽ khác. Người yêu làm bạn nhiều năm đột nhiên biến thành bộ dáng đó, Thẩm Hạo nhất thời tâm tình phức tạp cũng không biết nên tỏ thái độ như thế nào. Lúc vừa mới tỉnh lại, anh ta còn muốn tiếp tục tiền duyên với Andy, đúng lúc có những kinh nghiệm kia, anh ta có thể thân thủ dạy đối phương từ tiểu binh thành phu nhân Nguyên soái. Nhưng hiện tại biết được việc này, chính anh ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, binh lính thuộc hạ của anh ta không hề thích Andy như đời trước, ngay cả chính anh ta cũng vậy… Hơn nữa càng nhớ lại, những chi tiết nhỏ từng bị xem nhẹ đều trở nên rõ ràng. Dường như lần thiếu niên chết, cũng là do Andy đề nghị đừng nói cho đối phương biết trước đây chỉ là cạm bẫy đối với kẻ địch. Mà lúc trước Diệp Bạch cũng vốn nên ở hậu phương, lại không hiểu ra sao chạy đến phía trước, còn cản một kích vốn không trí mạng kia. Thẩm Hạo đột nhiên nhớ tới, trước tất cả chuyện này, Andy luôn như hình với bóng với anh ta dường như đã rời khỏi một lát. Đoạn thời gian đó, đối phương đi làm cái gì? Giống như suy nghĩ lúc trước của Andy, một khi hạt giống hoài nghi được gieo xuống, như vậy bất luận làm cái gì cũng có quỷ. Mà lúc này đây, người bị hoài nghi lại không phải thiếu niên mang hệ thống trò chơi, mà là chính bản thân cậu ta. Vì thế cậu lính kỹ thuật còn chưa hoàn toàn dung nhập vào đội thân vệ, cứ như vậy bị sung quân trở về trường học. Mà lúc này, mấy người đi nói lời xin lỗi rốt cục cố lấy dũng khí tiến đến trước cửa Diệp Bạch. Một người trong đó đang chuẩn bị gõ cửa, lại phát hiện cửa treo một tấm bảng, bên trên ngay ngắn viết: “Động vật biết thở có thể nói tiếng người chớ quấy rầy, cám ơn!!!” Mấy người: “…” Mau nói cho tôi biết tôi không hiểu sai đi! Động vật biết thở có thể nói tiếng người chính là chỉ người, là người, là người!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]