Chương trước
Chương sau
"Lát nữa bà lớn sẽ phân người hầu đến viện chúng ta. Mợ thấy đứa nào hỗn láo, khinh thường xuất thân của mợ thì cứ xử thẳng tay, có cậu chống lưng mợ không phải sợ!"

Trùng hợp là kiếp trước cô cũng tên Khao Miêu. Khoảng thời gian trước khi A Phủ được đón về Hà phủ, cậu sống cùng mẹ ruột ở vùng Mường Mai (Châu Mai, nay là đất Mai Châu). Khao Miêu và A Phủ cùng nhau lớn lên ở đây, là một cặp thanh mai trúc mã. Đó chính là lý do trong chín cô vợ, cậu chỉ ưng mỗi cô.

"Tôi có thể về đó được không?"

Khao Miêu loé lên hi vọng hỏi, biết đâu cô có thể trở về thế giới hiện tại từ nơi đó.

"Mợ ơi, nơi đó không nên về nữa đâu. Bà lớn đến hỏi cưới mợ cho cậu, cha mẹ mợ không chịu, bà liền vu oan cho họ tội chết, cướp mợ về đây làm dâu." - Con Đậu đau buồn nói.

Khao Miêu không thể ngờ đằng sau khuôn mặt cao sang quý phái đó lại là một tâm địa độc ác như vậy:

"Chuyện một tay che trời như thế bà ta cũng dám làm?"

"Sao không chứ, mợ có biết bà lớn là ai không? Là em gái quan Thượng thư, lão gia nhà mình cũng chỉ là Tả Thị Lang dưới trướng ông ta thôi. Bà lớn hô mưa gọi gió trong phủ này mà lão gia vẫn phải nhường bà ta mấy phần đấy mợ."

Khao Miêu nghĩ thầm, con Đậu chỉ là một đứa hầu gái, những chuyện này hẳn là A Phủ cho nó biết.

"Xong rồi, mợ nằm nghỉ ngơi đi. Đám người hầu phân đến đây sao lề mề thế nhỉ? Em phải đi xem thế nào!"

Con Đậu đi mất để lại một mình Khao Miêu ở lại trong căn phòng trống trải. Cô hơi rùng mình, nơi này quanh năm không có mấy ai lui tới nên lạnh lẽo quá.

Trên tường có treo một bức tranh, nhưng kỳ lạ là nó bị treo úp mặt phải vào tường, chỉ để lộ mặt trái trắng trơn quay ra ngoài. Một cơn gió lớn lạnh buốt bỗng tràn vào phòng, mạnh đến nỗi thổi bức tranh bay đến rơi ngay vào người cô.



"Bé Mèo..."

Khuôn mặt người trong tranh rất anh tuấn, nhưng lại làm cô giật mình buông rơi. Bởi đôi mắt người trong tranh chớp nhẹ lúng liếng, miệng cũng mấp máy gọi cô.

Bé Miêu, bé Mèo, ai dạy cậu ta gọi cô bằng mấy cái biệt danh này vậy?

Khao Miêu biết A Phủ không tiện hiện thân ngoài sáng nên cà nhắc đứng dậy đi đóng cửa. Cậu nhíu mày: "Đâu cần phiền phức như vậy."

Một luồng gió thổi qua, cánh cửa chầm chậm đóng lại, căn phòng tối đi trông thấy.

"Có đói không?"

Từ lúc cô bị cho vào quan tài đến lúc sống dậy trở về đã một ngày một đêm, khẳng định là chưa có gì bỏ vào bụng. Khao Miêu lúc này mới thấy bụng kêu ọt ọt, hơi ngại ngùng nói:

"Không sao, sắp đến giờ cơm rồi."

A Phủ bật cười: "Khi nãy em chọc bà lớn tức chết, bà ta không cho em ăn cùng người trong phủ đâu."

"Đằng nào cũng phải ăn riêng, chi bằng ăn luôn bây giờ đi kẻo đói. Chờ đám người đó làm gì?"

Đám người hầu được phân đến viện này khinh thường xuất thân của cô nên lề mề mãi chưa đến, con Đậu đi giục họ vẫn chưa về. Vốn là người thời hiện đại nên cô không cần người hầu kẻ hạ, tự mình đi cà nhắc đến nhà bếp. Điều này lại rất hợp ý A Phủ, cậu muốn cô ra mặt thị uy với đám người hầu, để chúng không dám khinh thường cô nữa.

A Phủ dẫn đường cho cô, khi ra ngoài ánh sáng thân ảnh cậu mờ đi gần như trong suốt, cũng yếu hơn khi ở trong bóng tối. Cô nhìn quanh phòng, lấy một chiếc ô, che cho cả mình và cậu.



"Viện này của cậu đi đến đâu cũng xa nhỉ."

Tuy không phải con vợ lớn nhưng dù gì cũng là thân phận cậu chủ, họ đối đãi với A Phủ thế này quả là quá đáng.

"Không sao, trong hôm nay viện của chúng ta sẽ đầy đủ hết, không để em phải đi xa nữa."

Đi mãi cuối cùng cũng đến nhà bếp chính trong phủ, chân của Khao Miêu đã tê rần. Đầu bếp và bọn người hầu thấy cô cũng không hào hứng gì cho cam, chỉ uể oải chào một câu "Mợ cả ạ!" cho có lệ.

Khao Miêu nhìn quanh bếp một lượt: "Hôm nay có những món gì?"

"Có trứng vịt lộn, thịt chó mắm tôm, thịt vịt quay, chuột đồng nướng, canh ốc chuối đậu, sủi cảo hấp, canh khổ qua nhồi thịt, móng giò nấu giả cầy, canh bí đỏ hầm xương, chè đậu đỏ."

Toàn món để xả xui, Khao Miêu thầm nghĩ. Thực đơn của nhà bếp chính phải thông qua bà lớn duyệt, hẳn là lệnh của bà cho làm toàn món xả xui để giải trừ xui xẻo là cô đây?

Khao Miêu bỏ qua những món dầu mỡ, chỉ lấy chút sủi cảo, canh khổ qua và chè đậu đỏ.

"Trong hôm nay, điều cho tôi người đến nấu ăn ở viện của cậu cả."

Trong phủ này ngoài nhà bếp chính thì viện của ai cũng có nhà bếp riêng, mỗi viện của A Phủ không có vì không có người ở.

Đầu bếp thấy Khao Miêu bình tĩnh ra dáng mợ chủ chứ không yếu đuối như lời đồn, hơi e sợ nhưng vẫn chống chế: "Mợ phải hỏi ý bà lớn đã!"

"Ăn uống là chuyện cơ bản mà cũng cần phải hỏi à? Có phải không cậu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.