"Đồ vô dụng! Một con ranh chui từ rừng rú ra như nó mà mày phải sợ cái gì!"
Bà lớn tức giận ném cái thìa vào đầu con hầu, nó đau ứa nước mắt nhưng vẫn phải bình tĩnh nhặt lên, đi đổi một cái thìa khác dâng lên cho bà ăn canh tiếp. Nhìn bà cắn nhai sần sật rồi nuốt, nó cố nhịn không để bản thân mình nôn oẹ.
Đó chính là canh thai nhi, được chế biến từ bào thai của người hoặc khỉ nấu cùng dược liệu quý giá. Bà lớn dùng món này mỗi tháng vài lần, kết hợp với cao bôi ngoài da và nhiều loại thuốc dưỡng nhan khác, mới có được vẻ ngoài tươi trẻ như gái mười tám đôi mươi này...
Bà lớn thản nhiên ăn hết bát canh, trên mặt không có chút gì ghê sợ, ngược lại biểu cảm còn rất thưởng thức:
"Con ranh con Khao Miêu này, không giữ lại trên đời được."
"Mợ đi đâu để em tìm hết hồn à!"
Con Đậu thấy Khao Miêu trở về, còn có người của nhà bếp kính cẩn bưng đồ ăn theo sau, nó ngượng nghịu tự đánh mình hai cái vào má:
"Đều tại em không làm tốt bổn phận, mợ đâu cần phải tự mình đi lấy đồ ăn chứ, mấy việc này phải để em làm!"
Rồi nó chỉ vào đám người hầu xếp hàng đứng đó: "Các người không thấy gì à? Còn không mau chào mợ cả!"
Đám người hầu mở miệng chào, người nói trước người nói sau, có người kính cẩn nhưng cũng có người uể oải chào cho có, tóm lại là rất lộn xộn. Khao Miêu nhìn lướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003286/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.