Nền nhà làm bằng gỗ, Khao Miêu tròn xoe mắt nhìn một tấm ván gỗ tự động dịch chuyển để lộ ra một đường hầm sâu hun hút bên dưới.
"Đến đây, xuống đây với tôi... hi hi hi..."
Một giọng nói xen lẫn tiếng cười vang vang hư ảo từ dưới đó vọng lên, chỉ trong chớp mắt Khao Miêu đã bị một bàn tay trong suốt kéo thẳng xuống dưới...
"Kh... không! Thả ta ra, ngươi là ai?"
Bàn tay ma quái nọ kéo Khao Miêu trượt dài trên những bậc thang, còn tấm ván gỗ bên trên thì "ruỳnh ruỳnh" mấy tiếng tự đóng lại cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
"Hi hi hi hi..."
Lần này tiếng cười khúc khích vang vang nghe càng lớn hơn, Khao Miêu nghe rõ được đó là tiếng của một đứa trẻ con. "Bịch" một tiếng, cô cảm nhận được mình ngã tiếp đất, thân thể đau đớn như gãy thành mấy khúc.
"Đ... đau quá..."
Cô khó nhọc đứng dậy, đưa tay dụi mắt nhìn, nơi này bí bách và ngột ngạt quá, nhưng lại có ánh nến sáng leo lét. Khao Miêu nhìn kĩ hơn, chỗ này là một gian phòng, chính giữa bày một cái ban thờ, những cây nến chính là được đặt trên cái ban thờ này.
"Cái gì đây? Bài vị?"
Trên ban thờ có rất nhiều những tấm bài vị nhỏ xíu, kích thước nhỏ hơn bài vị bình thường rất nhiều, chỉ đủ cho một chữ "Nhi", không có tên cụ thể, ngày sinh và ngày mất thì giống hệt nhau, vào cùng một ngày.
"Hi hi hi hi..."
Tiếng cười của đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003282/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.