Chừng nửa canh giờ sau, trong căn phòng yên ắng tĩnh mịch, A Phủ nằm trên giường đột nhiên mở bừng mắt ra. Cậu xuống giường, nhẹ nhàng đi đến cạnh bàn, chống cằm nhìn Khao Miêu ngồi ngủ gà gật ở đó.
"Giống ai mà ương ngang vậy chứ?"
Cậu vòng tay nhấc cô bế lên, đặt ngay ngắn lên giường ngủ. Rõ ràng đã mệt đến nỗi ngồi thôi cũng ngủ gật được, mà vẫn còn cãi là chưa buồn ngủ.
A Phủ thổi tắt nến, căn phòng chìm vào bóng đen mờ mịt. Cậu cúi đầu trầm giọng nói vào tai cô:
"Việc của em chỉ cần an tâm làm vợ tôi. Không cần em xen vào những ân oán rắc rối trong nhà này. Nếu em vẫn cứng đầu tự làm những chuyện nguy hiểm cho mình, đừng trách tôi tức giận trừng phạt em."
Sáng hôm sau, Khao Miêu bị đánh thức bởi tiếng con Đậu gấp gáp giục:
"Mợ ơi, mau dậy thôi! Bà lớn đến thăm mợ!"
Cô mơ màng tỉnh dậy, ngạc nhiên vì thấy mình đã nằm trên giường, còn được ai cởi giày cho nữa. Cô chỉ nhớ đêm qua cô ngồi bên bàn, chắc là ngủ quên lúc nào không hay. Nhưng mà A Phủ không thấy đâu nữa, hay là trời sáng nên cậu không thích hiện thân nhỉ?
"Con dâu cả, thì ra con đã về đây, làm mẹ lo quá!"
Bà lớn từ bên ngoài đi vào, trên mặt là nụ cười ưu nhã, nào còn vẻ độc địa như hôm qua lúc đổ tội cho cô.
"Hôm qua là mẹ hồ đồ nghi oan cho con, hôm nay mẹ đích thân đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003274/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.