Khao Miêu gật đầu thật mạnh: "Phải, mợ khoẻ rồi, không cần phiền thầy lang nữa. Thầy thông cảm đi về đi ạ, tôi gửi thầy chút tiền uống nước."
Thầy lang nhìn chằm chằm vào Khao Miêu rất lâu rồi nói: "Xem thần sắc mợ cả hãy còn nhợt nhạt. Cứ để lão xem cho chắc ăn."
Trông tướng mặt thầy lang có phần hung ác, Khao Miêu quả quyết từ chối, lão lại cứ dùng dằng đứng đó không đi. Hai bên nói qua lại một hồi, Khao Miêu nghi ngờ càng nhiều nên đưa tay đẩy mạnh lão một cái.
"Ruỳnh" một tiếng lớn vang lên, thầy lang ngã sấp mặt, hòm thuốc của lão cũng đổ bật nắp, những món đồ bên trong cũng văng tung tóe ra ngoài.
"Thầy ơi, sao đồ của thầy toàn thứ gì lạ vậy?"
Thằng hầu kinh ngạc kêu lên, còn Khao Miêu nhân lúc lão đang chật vật đứng dậy, nhanh tay vơ hết những món đồ đó bỏ vào hòm. Nào là đạo bùa, nhang, kiếm gỗ đào, hình nhân, bình máu chó đen, ... tất cả đều là đồ nghề của thầy pháp, còn đồ nghề của thầy lang đến một món cũng chẳng có.
Cô ôm cái hòm chạy vào trong viện, vừa chạy vừa hét lớn:
"Người đâu! Có ăn trộm! Có ăn trộm!"
Thằng hầu liền nhảy vào giữ lão thầy lang giả lại, còn người bên trong viện cũng ào ào kéo tới, người cầm gậy người cầm dao để bắt trộm.
Lão kia đã bị Khao Miêu lấy hết đồ nghề, đâu giở được trò trống gì, chỉ biết nằm đó cho bao người lao vào đấm đá túi bụi.
Khao Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003267/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.