Đứa bé bên ngoài xô cửa không được, nó bắt đầu bò trườn cả người, leo lên cánh cửa, đu bám dai như đỉa đói: “Mở cửa ra, mở ra đi mà!”
Cô còn đang lo nghĩ cách đối phó với nó thì bên ngoài đã có giọng nói tức giận vang lên: “Cút!”
Tức thì cái bóng lồm ngồm bám trên cửa bị một cái bóng cao lớn khác túm lấy quăng đi. Tiếng đứa bé khóc tru tréo nghe gai cả người, còn cái bóng cao lớn kia từ tốn nói với Khao Miêu:
“Không sao chứ? Tôi vào được không?”
“Vương gia, là ngài ư?”
Giọng nói đó là của Nam Viễn Vương. Ngài ấy rõ là đang ở trong cung thăm Huệ phi mà, sao lại về đây nhanh vậy?
Khao Miêu mở cửa, kính cẩn cúi người nói: “Đa tạ ngài, ngài lại cứu tôi…”
Bên ngoài cửa có dán một lá bùa, không biết là ai dán nhưng quả thật nó đã giúp chặn vong nhi không cho vào phòng. Khao Miêu len lén nhìn nửa khuôn mặt nghiêng bí ẩn của Nam Viễn Vương, chắc là ngài ấy làm nhỉ?
Ở đây ngài ấy là to nhất, không có sự cho phép của ngài ấy, ai dám tự tiện dán lá bùa này chứ? Hình như ngài ấy biết trước cô sẽ gặp chuyện.
“Ôi ch.ết, còn thằng Bờm…”
Khao Miêu chạy vội sang phòng thằng Bờm bên cạnh, thấy cửa phòng nó cũng được dán lá bùa y như phòng mình. Cô mở cửa bước vào, thằng bé vẫn đang nằm ngủ ngon lành, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô đã thấy rõ tình cảnh bây giờ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003203/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.