Mấy ngày sau.
Tình hình chiến sự căng thẳng làm A Phủ rất bận, cậu thường ở trong cung qua đêm không về phủ.
Đêm nay con Cúc vẫn đốt tinh dầu như mọi ngày. Nửa đêm, nó đứng trước cửa thử gọi vào trong: “Cô Miêu ơi!”
Không thấy ai trả lời, nghĩ cô đã ngủ say, con Cúc bèn len lén đi đến góc tường trao đổi tin tức với cái bóng đen bên ngoài. Nó không ngờ đêm nay Khao Miêu không ở trong phòng mình mà sang phòng thằng Bờm cùng nó đọc sách luyện chữ.
“Bài thơ này tả trăng, con cũng muốn làm thơ tả trăng cho cha xem.”
Thằng Bờm đòi đi ngắm trăng, hai mẹ con đưa nhau ra vườn. Giữa đêm trăng thanh vắng, tiếng người nói chuyện thì thào làm cô chú ý.
“Ai đó?”
Khao Miêu vừa chạy tới vừa hô hoán người hầu. Họ chạy đến góc tường nơi con Cúc hay tới, chỉ thấy một cái thây người, cổ thòng vào sợi dây thừng treo trên cây. Gió thổi rào rào làm hai cái chân buông thõng của con Cúc cứ đung đưa chập chờn qua lại…
“Con Cúc? Sao nó lại ch.ết treo cổ ở đây?”
Đám người hầu gỡ cái xác xuống, lúc này mới phát hiện lưỡi của nó đã bị cắt, máu chảy ồ ồ vẫn còn chưa khô. Hai tay nó cũng bị đập dập nát thành một đống máu thịt lẫn lộn…
Khao Miêu bịt mắt thằng Bờm đưa nó về phòng. Con Cúc ch.ết kỳ quặc quá, nó có chuyện gì nghĩ không thông, muốn t.ự t.ử thì cũng không việc gì phải tự cắt lưỡi, đập nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003180/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.