A Phủ luyến tiếc nhìn chín cái đèn kết phách một lần nữa rồi rời đi cùng thuộc hạ.
Người vớt xác nọ là một cậu con trai nhưng thân hình nhỏ con. Quần áo lam lũ trên người không che được làn da trắng nõn như trứng gà bóc. Cậu ta đứng cúi đầu làm A Phủ không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ thấy đôi lông mi dài cong vút. Nhiêu đó thôi cũng đủ nhận ra người này là nữ giả nam, nhưng A Phủ cũng không vạch trần, chẳng liên quan gì đến cậu.
"Cậu tên gì, nhà ở đâu? Vớt được cái xác này ở đoạn nào?"
"Thảo dân tên xấu lắm sợ làm bẩn tai vương gia. Làm nghề vớt xác, nhà ở ven thượng nguồn sông Đà. Vớt được cái xác này ở đoạn sông gần nhà."
Người ta đã muốn giấu tên, từ đầu đến cuối chỉ cúi mặt, còn vất vả cải nam trang, ắt là có ẩn tình khó nói. A Phủ không truy cứu thêm nữa, thưởng cho hai mươi lượng bạc trắng rồi cho về.
"Chỉ là tiện tay vớt một cái xác, không đáng gì. Nhiều bạc thế này thảo dân hổ thẹn không dám nhận."
"Ngươi cứ nhận lấy. Ngươi làm nghề vớt xác thuê người ta cũng trả ngươi tiền. Huống hồ ngươi không chỉ vớt một cái xác mà còn thêm cả cái rương này, chỗ bạc đó coi như ta trả công ngươi đi."
Người vớt xác từ chối mãi không được nên đành nhận lấy và cảm tạ.
"Quần áo ngươi ướt hết rồi. Qua cửa rẽ trái để con hầu gái đưa quần áo cho ngươi thay."
"Không cần ạ, đa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003149/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.