Khao Miêu chèo thuyền băng băng đi, gió thổi lành lạnh làm cô thanh tỉnh hơn một chút. Thật ra căn cứ vào những chuyện trong quá khứ mà Nam Viễn Vương kể, còn có thằng bé Bờm xác nhận ngài ta nói thật nữa, cô thấy hoàn cảnh cha con họ cũng thật đáng thương. Có lẽ cô nên về với cha con họ, tuy rằng cô chưa nhớ ra cái gì, nhưng ở bên họ mới có nhiều cơ hội để cô khơi gợi lại ký ức...
Đang chìm trong mớ suy nghĩ mông lung, đột nhiên Khao Miêu thấy mái chèo trên tay nặng trùng hẳn xuống. Cô giật mình nhìn xuống nước, chỉ thấy một cái đầu người, với mái tóc đen xoã tung dập dờn trong làn nước lạnh lẽo...
Xác ch.ết trôi sông, nổi lên thì mới được vớt, còn chìm sâu dưới nước lộ mỗi cái đầu thì tuyệt đối không được! Đó là ma da giả người để lôi kéo người xuống ch.ết thế chỗ cho nó.
Cô kinh hãi giật cái mái chèo kéo lên, nhưng kỳ lạ thay nó như bị buộc cả đống đá nặng trịch giữ lại. Nếu cô cứ cầm mái chèo trong tay, e rằng sẽ bị kéo xuống nước, mà nếu thả tay vứt mái chèo đi, thì không có cái gì để chèo thuyền về!
Ch.ết thật, đúng là mải nghĩ chuyện tình cảm nên lu mờ lý trí. Hơn nửa năm nay làm nghề vớt xác cùng sư phụ, cô chưa bao giờ mắc sai lầm ngu ngốc như thế này. Nhưng lúc này có hối hận thì cũng đã muộn, ngay tại vị trí có cái đầu người đen đen kia, bỗng dưng xuất hiện một cái xoáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003141/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.