"Khao! Miêu!" - Hai tiếng được Lan La căm hận rít ra từ kẽ răng.
Tuy cô không nhớ gì nhưng theo lời kể của A Phủ, ả Lan La này luôn tìm cách truy sát cô mà không thành. Cô ta hận cô thấu xương. Cũng may đã được A Phủ kể lại chuyện quá khứ, Khao Miêu bước lên dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Lan La:
"Công chúa giả, nín miệng lại, làm ta thấy rất điếc tai."
Nghe xong câu này, vẻ mặt Lan La nhìn cô như nhìn thấy quỷ. Cô ta ngã phịch xuống đất, cả người run lẩy bẩy. Gia đinh muốn giải cô ta về thì cô ta gạt phăng đi, tự mình chạy về Lan viện của mình, trên môi nở nụ cười âm hiểm.
Cũng may là ngày đó cô ta chưa dại dột vứt con hình nhân được quấn chín sợi tóc của Khao Miêu đi. Cô ta tưởng Khao Miêu đã ch.ết nên nhúng nó vào nước, còn lấy một hòn đá nhọn xiên vào giữa bụng con hình nhân, đưa cho lão thầy Pom bảo quản. Cô ta không biết thực hư Khao Miêu có giải được ngải không, nhưng cứ làm vậy để hả cơn tức.
Lan La quay về phòng, hậm hực viết thư cho lão thầy Pom: "Khao Miêu còn sống. Ông biết phải làm gì với chín sợi tóc của nó rồi đấy."
Rồi cô ta đứng trước gương, uốn éo vuốt ve thân thể thoang thoảng mùi hương ngải của mình. Đêm nay chắc chắn Nam Viễn Vương sẽ ngủ lại phòng Khao Miêu, không được, cô ta phải tìm cách dụ ngài ấy qua phòng mình.
"Mang bức thư này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003136/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.