"Liệu đứa bé có sao không?"
Lan La lo sợ lẩm bẩm, con nô tì cười cười an ủi: "Không sao, chẳng phải nó đang lớn chậm như ý nguyện rồi sao?"
Đứa bé ch.ết rồi, nó sẽ không lớn lên nữa đâu.
Khao Miêu đã đứng chờ sẵn trước cửa chính. Nếu A Phủ không về, mấy hôm nữa cô sẽ tự mình đi gặp cậu. Thật may hôm nay cậu đã về rồi.
"Cậu đã về rồi, em nhớ cậu lắm!"
"Cha về rồi, con nhớ cha quá!"
Trông thấy hai mẹ con Khao Miêu háo hức đón mình, lòng A Phủ nặng trĩu. Cậu ôm hai mẹ con mỗi người một cái rồi sai người khiêng lũ lượt quà từ trên xe xuống tặng cho hai mẹ con. Cậu cố gắng tươi cười không để lộ tâm trạng dằn vặt của mình.
Lan La chậm chạp xuống xe, cô ta nóng lòng muốn đem cái thai chọc tức Khao Miêu lắm, nhưng phải cố đợi một tháng nữa. Khi nãy còn lo sợ chuyện đứa bé, ngoắt cái nhìn thấy Khao Miêu cô ta đã đon đả uốn lượn đi tới:
"Tham kiến vương phi, ai da chóng mặt quá..."
"Thứ phi sao vậy?"
Dù không ưa Lan La đến mấy nhưng Khao Miêu vẫn hỏi han một câu cho phải phép.
"Dạ không sao, đêm qua hầu hạ vương gia vất vả cho nên..."
Khao Miêu nhíu mày không nói gì, A Phủ biến sắc giải thích: "Không phải, là cô ta đi đường xa mệt mỏi thôi."
Cậu nhìn thấy bóng dáng Đoàn Nghị phía xa, thoáng giật mình. Sao tên sư phụ của Khao Miêu lại ở đây? Cậu muốn mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003110/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.