"Tao là cha mày! Mày phải nghe lời tao!"
Hắn giơ tay tóm gáy tiểu quỷ, liền bị tiểu quỷ há miệng cắn cho một cái. Hắn đành phải đổi giọng dỗ dành tiểu quỷ:
"Con giận lắm phải không? Vậy chúng ta đi tìm mẹ con, trừng phạt cô ta dám bỏ rơi con nhé?"
Tiểu quỷ hầm hừ một lúc rồi gật đầu, linh hồn tướng giặc nở nụ cười quái đản. Tìm ra Khao Miêu, lợi dụng lúc tiểu quỷ đang oán hận cô, hắn phải sai tiểu quỷ gi.ết cô, trước khi cô sai tiểu quỷ hại hắn.
Lan La bị nhốt trong phòng, cô ta đang đập cửa la hét thì con nô tì bưng đồ ăn đi vào.
"Công chúa, đừng la hét nữa. Ăn đi, ăn để có sức đêm nay trốn khỏi đây."
Lan La trợn trừng mắt không tin nổi: "Trốn khỏi đây? Làm sao mà trốn được?"
"Vương gia không có ở đây, vương phủ này chẳng còn ai đáng sợ nữa."
Hai mắt Lan La sáng rực lên, cô ta hung hăng nhét đồ ăn vào miệng ăn ngấu nghiến: "Ta phải ăn, ăn để có sức, đi tìm Khao Miêu, bằng mọi giá gi.ết chết nó!"
Tình cảnh của cô ta đang rất nguy cấp, Khao Miêu không ch.ết thì cô ta sẽ phải ch.ết. Con nô tì cười xảo quyệt, đúng là chung một mục tiêu. Chúng chờ đến nửa đêm, con nô tì với sức khoẻ của linh hồn tướng giặc, đánh ngất người hầu canh gác rồi cùng nhau lên xe ngựa nhằm hướng biên giới Lan Xang mà đi.
"Này... sao ngươi biết Khao Miêu ở đâu mà đi?"
Lan La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000912/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.