"Cô ba đã lâu không có kinh nguyệt. Chúng ta giả vờ chữa cho cô ta có kinh nguyệt trở lại, thực chất khiến cô ta bị rong kinh* rong huyết, mất máu đến ch.ết."
"He he he... mẹ làm cái gì mà lén lút thế hả?"
Đang ngồi căng mắt ra đọc thì tiểu quỷ thò khuôn mặt vô hồn của nó vào mặt cô, cô giật mình đánh rơi quyển sách. May là nó không biết đọc chữ, cô nghĩ vậy nên đường hoàng ngồi lại, bắt chước cách của Đoàn Nghị, dùng sáp nến viết lời nhắn lại:
"Con hiểu rồi sư phụ, chúng ta cứ thế làm. Nhưng sư phụ ở đây lâu hơn con, có biết mợ hai nhà họ Hà ở đâu không?"
"Lạch cạch" tiếng động bên ngoài làm cô chú ý. Thấp thoáng bên ngoài có bóng người rình mò, Khao Miêu nghĩ nghĩ, hiện tại cô ba sẽ không động đến cô, ít nhất cũng phải chữa xong bệnh thì cô ta mới thủ tiêu thầy trò cô. Kẻ muốn gi.ết cô lúc này chỉ có một người, là cha của con tiểu quỷ này, đang trú trong thân xác con nô tì của Lan La.
Cô để ý mấy ngày nay nó luôn rình mò nhất cử nhất động của cô.
Tiểu quỷ nhìn theo hướng ánh mắt của cô, thấy bóng người đang rình mò bên ngoài, miệng nó cười lở sang mang tai: "Mẹ sợ à, he he he..."
Khao Miêu nhớ lại lời tù trưởng, khi nào cô làm nó vui, nó sẽ nghe theo mọi lời sai khiến của cô. Cô bèn làm bộ sợ hãi run cầm cập:
"Phải, mẹ sợ lắm, có phải hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000899/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.