Cô nói rồi dậy đi lấy đồ sơ cứu vết phỏng, A Phu nhìn theo ngây người. Vì không rành y thuật nên bao nhiêu lần để Đoàn Nghị có cơ hội thay cậu chăm sóc cô, cậu mới quyết tâm làm một bác sĩ giỏi.
"Sáng mai anh đưa em đến gặp bác anh là thầy pháp, giúp em cắt duyên âm."
A Phu nói rồi đi tới sô pha ngoài phòng khách, Khao Miêu lắp bắp: "Anh... sao anh lại nằm đấy?"
Cậu chỉ chờ có thế cười rất gian: "Không lẽ anh ngủ trong phòng em?"
Khao Miêu đỏ mặt: "Không được!"
"Hay là anh đi về?"
"Cũng không được!" - Cô mếu máo.
Trêu chọc chán chê rồi cậu ngỏ ý nằm dưới đất trong phòng cô, Khao Miêu áy náy không nỡ, cuối cùng thành ra hai người nằm chung giường, có cái gối ôm ngăn ở giữa. Cô xấu hổ trằn trọc một lúc nhưng vì mệt quá nên vẫn ngủ thiếp đi.
Sáng ra cô thấy mình nằm úp lên người cậu, chân tay bám dính lấy cậu như bạch tuộc, còn cái gối ôm đã bị đạp bay lăn lóc dưới đất. Cô đỏ chín mặt nhảy dựng lên: "Anh làm cái gì thế?"
Vẻ mặt A Phu vô tội thậm chí có chút ấm ức:
"Em làm gì thì có, anh vẫn nằm yên bên nửa của mình. Em mới là người vượt rào lấn sang."
Khao Miêu nhìn lại, sự thật đúng như cậu nói. Cô xấu hổ quẫn bách:
"Xin lỗi anh... hu hu... em có làm gì quá giới hạn không?"
"Có."
A Phu đáp lại tỉnh bơ mặc dù cậu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000859/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.