Lý Tín và Tôn Kiều Kiều nhìn nhau không nói, Dương Khánh tạo phản, chắc chắn phủ chủ sẽ nổi trận lôi đình.
Nếu như thủ hạ xuất hiện người lâm trận bỏ chạy, chắc chắn phủ chủ sẽ không bỏ qua cho.Đột nhiên Tôn Kiều Kiều muốn nói lại thôi một hồi, môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng nói:– Hàng!Viên Chính Côn và Lý Tín có vẻ sợ hết hồn hết vía nhìn nhau, cũng chỉ có giữa thân tín mới dám nói lời như thế.Bất quá Viên Chính Côn lắc đầu bác bỏ biện pháp đầu hàng rất nhanh:– Lam Ngọc môn chịu ủng hộ Dương Khánh, nhất định Dương Khánh đã hứa hẹn ích lợi cho người ta.
Một khi công chiếm toàn bộ Nam Tuyên phủ, chẳng những Dương Khánh phải xuất ra vị trí để an trí công thần bản bộ, còn phải trấn an đệ tử Lam Ngọc môn, mật ít ruồi nhiều.
Cho dù là chúng ta đầu hàng cũng không có được ích lợi gì, chỉ có thể đứng ở một bên, hơn nữa còn mắc tiếng xấu đầu hàng, cần gì khổ sở như vậy.Lý Tín và Tôn Kiều Kiều trầm mặc không nói, biết Viên Chính Côn nói không sai, phu thê Diêm Tu và La Trân chính là vết xe đổ, ở Phù Quang động không có địa vị gì.
Tuy rằng bọn họ có tu vi Bạch Liên tam phẩm, nhưng ở Phù Quang động không bằng tên chăn ngựa.– Thuộc hạ có một kế có thể giúp động chủ thoát thân, chẳng qua là động chủ trọng tình trọng nghĩa, sợ rằng sẽ không làm như vậy.Lý Tín hư tình giả ý thở dài một tiếng.– Lúc này là lúc nào, không cần úp mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-nghi/4270658/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.