Ầm!Bọt nước và hạt cát lẫn chung vào nhau văng tung tóe, bờ cát tại chỗ bị thủy cầu đánh ra một cái lỗ to. 
– Lão Bạch, lão Bạch, ta thành công rồi! Ta có thể thi triển pháp lực rồi!Miêu Nghị nhảy xuống mỏm đá ngầm, chạy như bay trở về, hô to không ngừng. 
Trở lại động phủ đơn sơ kia, thấy lão Bạch nằm trên ghế tỏ vẻ vô tư lự, Miêu Nghị lập tức kéo y dậy. 
– Làm gì vậy?Lão Bạch quan sát trên dưới hỏi. 
– Ngươi xem!Miêu Nghị đã có thể nội thị, biết mình vừa thi triển pháp lực, Mi Tâm Linh Đài sẽ xuất hiện cái gì. 
Sau khi quang ảnh một đóa hoa sen màu trắng ngậm nụ hiện ra, Miêu Nghị giơ tay chỉ vào một ngọn đuốc bên trong động phủ, quát lớn:– Cháy!Ngọn đuốc kia lập tức bùng cháy, đây chính là công pháp hệ Hỏa mà hắn thích nhất. 
Miêu Nghị lộ vẻ mong đợi nhìn lão Bạch, hy vọng y có thể khen ngợi một câu. 
Ai ngờ lão Bạch lộ vẻ bình thản nói:– Có thể đốt đuốc đã khiến cho ngươi vui như vậy rồi sao? Đại tiên từng ngồi trong động này, trong lúc phất tay có thể dời non lấp bể. 
Mi Tâm Linh Đài ngươi bất quá chỉ có một đóa hoa sen trắng còn chưa nở cánh nào, nói rõ ngươi căn cơ chưa ổn, mới vừa bước vào ngưỡng cửa mà thôi, ngay cả phẩm cấp Bạch Liên nhất phẩm cũng chưa đạt tới. 
Miêu Nghị cười nói:– Ta biết rồi. 
Nhưng dáng vẻ của hắn rõ ràng là “ta vẫn rất là cao hứng”. 
Lão Bạch lắc đầu một cái, xoay người ra khỏi động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-nghi/4270646/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.