Miêu Nghị chớp chớp mắt không biết nghĩ tới điều gì, nhìn quanh quất thấy xung quanh không có ai đột nhiên giang hai cánh tay ra ôm lấy đàn, nằm sấp trên đàn hự hự hồi lâu, sắc mặt đỏ ửng.Thư sinh lộ vẻ kinh ngạc, không biết hắn đang làm gì.Nhìn một lúc có lẽ cũng đã hiểu ra, không khỏi nở một nụ cười.Y đoán không sai, Miêu Nghị đã đoán được đây là bảo vật, bởi vì người phàm không thể nào dùng đàn lớn như vậy, cho nên sinh lòng đoạt lấy.
Thấy bốn phía không còn ai khác, thoạt nhìn thư sinh cũng không có khả năng đánh đấm, hơn nữa trên tay lại không có vũ khí, trên tay mình lại có đao, cho nên muốn nhân cơ hội đoạt cây cổ cầm này bỏ chạy.Thế nhưng làm cho Miêu Nghị buồn bực là hắn đã sử ra hết sức lực toàn thân nhưng không thể lay chuyển được cổ cầm này chút nào, nặng nề như một ngọn núi.Thật sự là không lấy được, cuối cùng hắn buông cổ cầm ra, cười ha hả:Ta thử xem nó có nặng không, thật nặng… Đại thúc họ gì?– Gọi ta lão Bạch là được rồi.Thư sinh cười cười, nhìn cổ cầm hỏi:– Ngươi muốn đem nó đi ư?Miêu Nghị khinh thường nói:– Chẳng lẽ thúc không muốn đem nó đi sao?Thư sinh nói:– Ta cũng không khiêng nổi.Miêu Nghị thử hỏi:– Chuẩn bị trở về tìm người cùng mang đi?Thư sinh khẽ lắc đầu nói:– Ta đề nghị ngươi đi ra ngoài đừng nhắc tới cổ cầm này, nếu không chắc chắn sẽ mang phiền phức tới cho mình.Miêu Nghị tỏ vẻ nghi ngờ:– Tại sao?Thư sinh cười khẽ nói:– Ngươi đi một mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-nghi/4270636/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.