Hai người đứng trên một ngọn núi, dừng ở cuối khu vực an toàn, đám sương ở bên người nhẹ nhàng khuấy động.Địa phương nơi xa bao phủ trong sương mù có vẻ hết sức thần bí, Yến Bắc Hồng như lẩm bẩm một mình nói:– Lão đệ, không phải là ta nuốt lời, quay đầu lại đi, địa phương quỷ quái này chỉ mở ra có một tháng, hôm nay đã qua nửa tháng, trên đường trở về còn phải tốn không ít thời gian, để chậm sẽ không ra được.
Trên đường trở về ta sẽ hết sức, nói không chừng còn có thể cướp được một gốc tiên thảo.Miêu Nghị có thể hiểu được ý nghĩ của y, đối phương có thể bồi mình đi tới đây cũng coi là nhân chí nghĩa tận, bất quá…– Ngươi có nghe được thanh âm gì hay không?Miêu Nghị đột nhiên kinh ngạc ủa một tiếng, chỉ về phía khu vực nguy hiểm đối diện sâu không lường được:Dường như là từ trong đó truyền tới.– Thanh âm? Thanh âm gì?Yến Bắc Hồng ngạc nhiên, không ngừng nghiêng đầu vểnh tai, dần dần nhướng chân mày lên nói:– Không nghe được thanh âm gì cả!– Không nghe sao?Miêu Nghị có hơi kỳ quái, nghiêng đầu lắng nghe lần nữa.Một tràng thanh âm tình tang như cao sơn lưu thủy văng vẳng truyền tới, lúc trầm bổng du dương lúc sôi trào cao vút, mềm mại như nước rất có vận luật, đây rõ ràng là có người đang khảy đàn.Miêu Nghị trợn to hai mắt nhìn về phía sâu trong sương mù, chỉ lần nữa, kinh ngạc nói:– Có người đánh đàn ở trong đó!– Đánh đàn ư?Yến Bắc Hồng á khẩu nghẹn lời, thấy dáng vẻ Miêu Nghị không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-nghi/4270634/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.