Chiếc thuyền gỗ cập bến một hòn đảo nhỏ giữa hồ, va chạm nhẹ vào bậc thềm đá, thân thuyền khẽ lay động.
"Bảo bối, đến rồi."
Giang Tuân Chu thấp giọng gọi.
Dụ Hữu từ từ tỉnh giấc, mơ hồ đáp một tiếng, âm cuối mềm như bông, mở mắt ra, hơi ngồi thẳng dậy.
Giang Tuân Chu hỏi: "Không ngủ sao?"
Dụ Hữu nói: "Không ngủ sâu lắm, chỉ chợp mắt một lát thôi."
Giang Tuân Chu nắm tay Dụ Hữu, dẫn cậu xuống thuyền.
Hòn đảo giữa hồ cây cối sum suê, xanh tốt, những đốm nắng vàng xuyên qua cành lá nhảy nhót trên mặt đất, tiếng chim hót vang vọng không ngừng.
Dụ Hữu vừa chợp mắt một lát, người vẫn chưa tỉnh táo hẳn, đi lại chậm rãi. Giang Tuân Chu ở bên cạnh cũng không thúc giục cậu, cứ thong thả bước đi dưới bóng cây.
"Sao anh lại tìm được nơi này vậy?"
"Nhà hàng đó là của một người bạn anh mở, khu hồ giữa này cũng là do anh ấy nhận thầu riêng." Giang Tuân Chu nói, "Không quảng cáo ra ngoài nhiều, rất ít người biết đến, ở đây không có nhiều trò chơi, chỉ thích hợp để đi dạo thôi."
"Thế là tốt lắm rồi."
Dụ Hữu ngẩng mặt cười.
Hiện tại cậu đã nổi tiếng, không dám tùy tiện đi đến những nơi đông người, sợ gây chú ý. Có thể đơn giản thoải mái đi dạo khắp nơi như vậy đã rất vui rồi.
Giang Tuân Chu nhéo nhéo tay cậu: "Mùa đông, nhà sẽ bao sân trượt tuyết, đến lúc đó chúng ta cùng đi chơi nhé."
Dụ Hữu hỏi: "Minh Nghiên tỷ cũng đi không?"
Giang Tuân Chu nheo mắt lại: "Sao ngày nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/4941043/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.