Suốt cả buổi sáng, cậu vò đầu bứt tóc cũng không nghĩ ra được câu trả lời.
Trên bàn ăn, anh ngồi đối diện cậu, thản nhiên thưởng thức cà phê, trên cổ tay lại thay một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin bằng ngọc bích, khi anh giơ tay, nó phản chiếu ánh sáng lấp lánh và quý phái.
Bên cạnh, trợ lý Vạn nhìn thẳng, báo cáo lịch trình hôm nay.
Dùng xong bữa sáng, anh đứng dậy: “Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi làm việc trước.”
Cậu dùng thìa chọc chọc vào cốc sữa chua, vẻ mặt hoảng hốt: “A? À…”
Thiếu niên với mái tóc rối bời, vẻ mặt ngốc nghếch trông quá đỗi đáng yêu. Ngón tay anh khẽ động, nảy sinh một thôi thúc muốn xoa đầu cậu, nhưng rồi lại kiềm chế một cách tự nhiên: “Có chuyện gì thì cứ nhắn tin cho anh.”
Cậu không hiểu rõ câu nói này có ý gì.
Trợ lý Vạn đẩy kính, cũng lịch sự chào tạm biệt cậu.
“Trợ lý Vạn, trợ lý Vạn!”
Nhân lúc anh vừa rời đi, cậu khẽ gọi người lại.
Vì vội, cậu hơi cúi người, vội vàng hỏi: “Câu vừa rồi của Giang tổng có ý gì vậy ạ? Là muốn em nhớ phải báo cáo công việc thường xuyên sao?”
“Tôi nghĩ không phải.”
Trợ lý Vạn mỉm cười: “Giang tổng cũng từng nói câu này với cô Giang Minh Nghiên, tôi đoán ý anh ấy nói với Dụ tiên sinh cũng tương tự thôi - nếu ở đoàn phim gặp phải phiền phức gì, hoặc bị uất ức, gặp chuyện khó giải quyết, thì cứ nói cho Giang tổng, anh ấy sẽ đến chống lưng cho Dụ tiên sinh.”
Cậu gãi gãi mặt, cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/4805025/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.