" Mình thực sự bị bệnh.
Mắc một căn bệnh gọi là thích.
Nhưng lại không biết làm cách thế nào mới có thể khỏi hẳn."
- Trích từ nhật ký của Miểu Miểu
Buổi sáng, sau giờ tập thể dục, Vu Miểu Miểu và Kiều Sênh nói chuyện phiếm trên đường trở lại lớp học.
Cô đi đến chỗ của mình và ngồi xuống, Trình Lập Hiên đã quay lại, đang ngồi cúi đầu giải toán.
Nhìn thấy Vu Miểu Miểu trở lại, cậu ngẩng đầu lên mang theo một chút thông cảm vì hôm nay cô bị lên trả bài môn ngữ văn.
Vu Miểu Miểu đột nhiên cảm thấy tồi tệ.
Giáo viên dạy ngữ văn của lớp họ là một nam giáo viên trẻ khoảng 26. Tên là Tạ Nghi, tuy còn trẻ nhưng năm nay anh vừa được bổ nhiệm làm tổ trưởng chuyên môn tiếng Trung lớp 10 do khả năng giảng dạy vượt trội..
Ở Ngân Hoa có một sự thật nổi tiếng là hắn dạy tốt, nhưng đồng thời, phương pháp dạy của hắn thực sự có chút kỳ quặc.
Ví dụ như chuyện này.
Mặc dù mới khai giảng được một tuần nhưng Tạ Nghi chọn ngẫu nhiên một hoặc hai học sinh đến văn phòng của mình để trả bài, nếu như không thuộc thì tiếp tục trả bài tiếp. Như thế tuần hoàn lặp lại, học sinh không ngừng kêu khổ, còn kém thắp hương bái Phật, phù hộ không nên rút thăm trúng mình.
Vu Miểu Miểu bơ phờ bước vào văn phòng, giáo viên ngữ văn, giáo viên tiếng Anh và giáo viên hóa học đều ở đó.
"Báo cáo," cô nói, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-mieu-khong-hen/2669397/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.