Không biết hai năm sau, khi tôi tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trông sẽ như thế nào?
Không biết hai năm sau tôi và anh lại sẽ như thế nào?
Nếu như có cỗ máy thời gian thì hay biết mấy.
Tốt nhất là có thể đi đến mười năm sau để nhìn anh một lần.
Nếu anh ấy trải qua hạnh phúc mỹ mãn là tốt rồi.
——Trích nhật ký của Vu Miểu Miểu.
Sáng sớm ngày 6 tháng 7, trời mới vừa tờ mờ sáng, Vu Miểu Miểu không đặt báo thức, đã tự giác ngồi dậy từ trên giường.
Người thức dậy cùng lúc với cô còn có mẹ Vu.
Lúc Vu Miểu Miểu vệ sinh cá nhân xong đi đến phòng bếp, mẹ Vu đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Nghe thấy động tĩnh, người phụ nữ vóc dáng thon thả với mái tóc xoăn nghiêng nửa đầu qua, nhìn thấy là cô, không khỏi tỏ ra ngạc nhiên: "Miểu Miểu, sao con dậy sớm vậy?"
Vu Miểu Miểu đánh cái ngáp, ý thức còn hơi mơ hồ: "Không biết nữa... tự nhiên ngủ không được ạ. Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Để con đến giúp mẹ."
Mẹ Vu không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm một lúc, đột nhiên nở một nụ cười hạnh phúc.
Bà quay đầu qua, dùng thìa gỗ khuấy sữa đậu nành đang bốc khói trong nồi lên, nhẹ giọng nói: "Miểu Miểu, mẹ cảm giác được, gần đây con với Lục Khải đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, không giống như trước kia, xa cách như vậy."
Tắt bếp điện đi, bà quay lại, sờ sờ đầu Vu Miểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-mieu-khong-hen/2669325/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.