“Tôi nghĩ nếu muốn bàn tiếp về vấn đề này thì nên tìm một chỗ có không gian rộng hơn, tôi không muốn vợ chồng bác Lợi phải dọn dẹp chiến trường đâu.” Âu Dương Tĩnh Dạ nghiêm túc nói.
“Được thôi, cô bé.” Anh cười, rút từ trong túi ra một chiếc còng tay bằng sắt, nhanh tay còng tay cô lại với tay anh rồi nói. “Nhưng trước hết, tạm thời chúng ta cần phải “đoàn kết” một chút. Cái đầu của tôi cũng quan trọng lắm, không thể để cô chạy thoát như lần trước được đâu.”
“…” Âu Dương Tĩnh Dạ im lặng, ngầm đồng ý. Cô không hề cảm thấy tức giận hay bị lừa mà ngược lại còn cảm thấy có chút hứng thú với việc bị còng tay chung với người này. Cảm giác trong lòng cô lúc này thực rất khó giải thích. Nó giống như là hiện tượng déja vu, khi mà một người có cảm giác ngờ ngợ như mình đã từng trải qua sự việc ở thời điểm hiện tại trong quá khứ. Phải chăng cô thực sự đã gặp y ở đâu đó?
“Đợi chút, tôi không muốn bị gắn mác là đi ăn mà không trả tiền đâu. Ít nhất hãy để tôi để tiền lên bàn rồi đi chứ?” Nói rồi cô kéo y về lại hướng túi xách, lấy ví trong túi ra rồi mò mẫm lấy tiền đặt lên bàn. Sau khi đeo túi xách lên người cô nói. “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người họ theo cửa phụ của quán cà phê đi ra bên ngoài. Băng qua vài con hẻm họ đi đến một công trường bị bỏ hoang, xung quanh cực kì im ắng. Xa xa thi thoảng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-mieu-cuc-pham/109206/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.