Lúc Tử Hữu tỉnh dậy, đã là trưa ngày thứ ba.
Hé mở một con mắt, cậu phát hiện mình đang nằm trong phòng, màn cửa buông xuống ngăn lại ánh mặt trời chiếu vào. Hơi cử động một chút, Tử Hữu đã cảm thấy toàn thân đều đau nhức. Cúi đầu nhìn cánh tay, trên ngực, trên lưng, chỗ nào cũng đều quấn băng vải trắng. Thử sờ sờ đầu một cái, quả nhiên trên đầu cũng bị bao thành một cục.
“Tỉnh rồi?”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp, Tử Hữu ngẩn người, quay đầu lại liền nhìn thấy K trước mắt.
Khó thấy được bộ mặt hung ác vạn năm như một ấy cũng lộ ra một chút ôn nhu.
“Tôi…. Anh….”
Tử Hữu trừng mắt nhìn, nhất thời có chút mơ màng, nghĩ nghĩ cái gì đó, lại ngẩn người ra.
“A! Tôi bị người ra đánh a!”
“Phóc!”
Lam Sinh vừa đến tới cửa, nghe thấy câu đó nhịn không nổi liền phụt cười một cái, lại nhìn đến ánh mắt của vừa K ném sang, vội vàng đặt thức ăn trên bàn, xua tay – “Xin lỗi xin lỗi! Tôi chỉ không nghĩ đến Tử Hữu khi tỉnh dậy câu đầu tiên nói ra chính là như thế!”
Lại nghĩ đến vẻ mặt chấn kinh ban nãy của cậu, Lam Sinh run rẩy hai đầu vai, nhẫn nhịn nín cười, nhưng vẫn để lộ ra vài âm thanh không nhỏ.
K lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Tử Hữu, sờ một tay lên trán cậu, nói – “
Tốt! Đã bớt nóng!”
Tử Hữu nhìn Lam Sinh, lại nhìn K một cái, có chút không phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-me-tran-tuyen-lien-manh/1924743/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.