Chương trước
Chương sau
Cơ hồ là ngay tại lúc cái lưỡi Tiểu Mễ vừa dính một chút máu tươi kia, giống như công hiệu của xuân dược liền lập tức xuất hiện.
” Hảo…… Nóng quá……” Tiểu Mễ tỉnh tỉnh mê mê không biết đây là có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy vừa nuốt chút máu từ miệng xuống bụng, tự đáy lòng liền toát ra một trận lửa nóng lan tỏa ra toàn bộ cơ thể một cách nhanh chóng, không có cách nào áp xuống. Khối lửa nóng thiêu ở trong lòng nó đến đầu váng mắt hoa, vẻ mặt đỏ bừng, với bị lửa đốt chẳng có gì khác.
Nhưng, cho dù là hỏa thiêu cũng sẽ không giống như bây giờ…. Chân đều mềm nhũn đến đứng cũng không được.
Cả người nó yếu đuối tựa ở trong lòng Mạnh Hạ Thanh, cái đuôi mất đi sự khống chế quẫn lấy đùi Mạnh Hạ Thanh. Hiện tại, tai nó cũng trở nên ong ong hết lên, cả người lộ ra một loại màu đỏ mất tự nhiên.
“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ!” Mạnh Hạ Thanh khẩn trương vỗ vỗ mặt Tiểu Mễ, đổi lấy cũng chỉ là một nụ cười mơ mơ màng màng của Tiểu Mễ: “Hì hì…… Chủ nhân…… Ta, ta nóng quá…… Nóng quá……” – Nó vừa nói, một bên nhịn không được lại bắt đầu ở trên người Mạnh Hạ Thanh cọ đến cọ đi. Nếu không phải tạp dề trên người chưa tháo xuống, nó tuyệt đối sẽ làm thân thể mình trở nên trơn trượt hơn nữa.
Mạnh Hạ Thanh thấy Tiểu Mễ bị chính máu của mình trêu chọc đến ý thức cũng không rõ ràng, cũng không rảnh bận tâm đến vết thương của anh nữa, cho nên Mạnh Hạ Thanh cũng không còn bận tâm, bày ra diệu lực, tay phải của anh phủ một cái lên tay trái, miệng vết thương tùy theo đó mà biến mất. Sau đó anh liền chặn ngang một cái, đem toàn thân Tiểu Mễ ôm vào trong lòng.
Nhưng, con mèo nhỏ phát xuân cũng không phải dễ chế trụ như vậy, cho dù bị người ôm như công chúa, nó cũng không kiềm chế việc đem cơ thể mình hướng đến trên người Mạnh Hạ Thanh áp dán vào. Thậm chí ngay cả cái đuôi đều cong lên, hiện ở bên vai của Mạnh Hạ Thanh, cọ cọ vào hai má anh đến phát ngứa.
“Chủ nhân…… Ta, ta đây là làm sao vậy……” Tiểu Mễ mở lớn đôi mắt to đang mê man của nó, bởi vì xuân tình mà trong ánh mắt phủ một tầng hơi nước. Nó mông mông lung lung nhìn nửa khuôn mặt của Mạnh Hạ Thanh, ánh mắt thẳng tắp tập trung ở trên môi của anh. Môi chủ nhân rất mỏng, bình thường luôn cười, hiện tại lại gắt gao mím lại…… Là vì chính mình không cẩn thận dùng dao cắt anh bị thương cho nên anh mới tức giận sao?
Chủ nhân không cười …… Ta đây liền làm cho anh phải phát cười……
Vừa nghĩ như vậy đồng thời hai tay của Tiểu Mễ cũng vươn tới, vòng ra sau ôm lấy cổ Mạnh Hạ Thanh. Sau đó hướng anh dâng lên chính đôi môi mọng của mình.
Mạnh Hạ Thanh bị động tác này của Tiểu Mễ làm cho hoảng sợ, tuy rằng biết máu của mình công hiệu rất lớn, lại không nghĩ đến mạnh đến nỗi có thể làm cho con mèo nhỏ bình thường dễ dàng ngượng ngùng trở nên cam đảm như vậy. Tiểu Mễ nào biết đâu được anh suy nghĩ cái gì, nó hiện tại chỉ có ý thức duy nhất đó là đôi môi bạc thần trước mắt. Nó cẩn thận nhấm nháp từng chút môi của Mạnh Hạ Thanh, cảm giác chúng lành lạnh, ngọt ngào, hương vị so với kem cốc mà ngày thường nó thích ăn nhất còn muốn ngọt ngào hơn. Nó nhẹ nhàng liếm một hồi, dần dần cảm thấy chút mát mẻ này chưa đủ làm cho cái nóng bỏng trong thân thể nó thôi kêu gào, hấp thu được càng nhiều thì càng cảm thấy mát mẻ hơn.
Hai tay của nó nắm thật chặt, sợ hãi vươn cái lưỡi ra đỉnh đỉnh mở ra đôi môi của Mạnh Hạ Thanh. Nhưng ở ngay lúc đầu lưỡi của nó vừa tiếp xúc với Mạnh Hạ Thanh, liền giống như bị chấn động mà rút lui trở về.
“Đừng náo loạn.” – có một chút như bị Mao Tiểu Mễ  vô lương tâm trêu chọc làm cho Mạnh Hạ Thanh có phần chột dạ và thực vất vả.
Tiểu Mễ mắt điếc tai ngơ, vẫn như trước đem thần mình mềm dẻo như rắn hướng đến cọ tới cọ lui trên người anh, còn ở một bên vươn cái lưỡi mùi đinh hương hướng đến trong miệng của anh tìm kiếm. Tiểu Mễ thanh thuần (trong sạch thuần khiết) nào đã cùng người khác có loại “tiếp xúc” này? Nó hoàn toàn không biết hôn là gì, chính là chỉ hoàn toàn tuần theo bản năng của động vật, dường như cùng với việc đang ăn một loại thức ăn nào đó giống nhau, thỉnh thoảng sẽ đem đầu lưỡi của Mạnh Hạ Thanh liếm liếm mấy cái, có lúc lại nhẹ nhàng cuốn lấy, câu câu một vài cái. Nhưng chỉ với nụ hôn trúc trắc ngây thơ như vậy cư nhiên vẫn khơi dậy được ham muốn tình dục trong người Mạnh Hạ Thanh, làm cho anh kìm lòng không đậu mà vươn đầu lưỡi vói vào trong miệng Tiểu Mễ tìm hiểu, bắt đầu chủ động hút lấy thật nhiều hương vị của Tiểu Mễ.
“Ngô……” Tiểu Mễ làm sao có thể nghĩ đến Mạnh Hạ Thanh sẽ lại đảo ngược tình thế, từ khách thành chủ thế này đâu? Nó bị Mạnh Hạ Thanh khóa vào trong ngực một cách chặt chẽ, bị bắt mặt đối mặt làm cho tim của nó quẫn bách mà nhịp tim nhanh chóng gia tốc tăng nhanh, cho dù ngượng ngùng cũng không có biện pháp trốn tránh….
“Tiểu Mễ…… Tiểu Mễ của ta……” Mạnh Hạ Thanh muốn tỉnh táo lại, nhưng khi vừa cúi đầu nhìn con mèo nhỏ ở trong lòng thì một tia lý trí còn xót lại cuối cùng cũng bay về phía chân trời và mất hút ở đó.
Anh bước thực nhanh, ôm lấy Mao Tiểu Mễ đi về phòng ngủ, đem nó đang toàn thân ửng đỏ phóng nhanh đến trên giường. Rời đi nhiệt độ cơ thể anh, Tiểu Mễ cảm thấy khó chịu, ở trên drap trải giường cọ vài cái: “Nóng quá…… Nóng quá……” – nó khó chịu thiếu chút nữa là phát khóc rồi. Nó không biết như thế này là bị làm sao? Vì cái gì trên người nóng tựa như lửa vậy, nhất là tiểu gậy gộc bình thường vẫn mềm nhũn giữa hai chân này, cứ nhiên lại cũng đứng lên một cách kì quái như vậy? Thật là làm cho nó không tự chủ được rất muốn đưa tay tự kiểm tra xem là nó bị làm sao…..
“Đừng nhúc nhích, ta đến đây.” – Mạnh Hạ Thanh nửa ngồi nửa dựa ở đầu giường, làm cho Tiểu Mễ tựa vào trong lòng của mình. Anh chế trụ không cho đôi tay của Tiểu  Mễ sờ loạn, sau đó nhìn chăm chú vào trong hai con ngươi đẫm lệ, mông lung của nó, bàn tay nhanh chóng trượt đến trên phần thân đang bị chiếc quần lót vây lấy của đối phương. Đem quần lót kéo thấp xuống dưới tạp dề, tiểu côn cứng rắn, cao cao ngóc đầu lộ diện.
Bàn tay to, ấm áp nhanh chóng đụng vào tiểu bổng bổng nóng bỏng giống như một món đồ chơi đáng yêu, làm cho Mạnh Hạ Thanh nhìn không được sờ soạng lại sờ soạng. “Tiểu Mễ…… Như thế này rất thoải mái sao?” – anh xấu xa cúi đầu ngậm lấy vành tai của Tiểu Mễ, vui sướng nhìn bộ dạng kích động đến mức cả thân mình đều run rẩy của nó.
Tiểu Mễ vẫn là một chú mèo nhỏ thôi, chưa từng nhấm nháp quá loại tư vị kỳ lạ như thế này. Nó cũng không biết trong tiểu bổng bổng nơi khổ hạ trừ bỏ nước tiểu và là nơi để nước tiểu đi ra ngoài ra còn có thể mang đến loại thể nghiệm thoải mái như vậy. Thực là làm cho nó không tự chủ được toan đứng lên, hai tay cũng gắt gao nắm lấy cổ tay của Mạnh Hạ Thanh. Tuy rằng thật thoải mái, nhưng nó cũng biết đây nhất định là chuyện rất tư mật, thật không phải chuyện tình có ý tứ tốt ý gì. Mặt nó đỏ bừng, đầu cúi càng thấp không dám ngước lên nhìn.
Hiện tại thần chí của nó đều tập trung ở hạ thân hết rồi, theo động tác cọ cọ cao thấp của Mạnh Hạ Thanh nó càng lúc càng cứng rắn hơn, làm cho Tiểu Mễ không thể nín nhịn lại được việc há mồm thở dốc. Khoái cảm khó có này làm cho nó không thể khép miệng lại, nước miếng nước mắt không thể khống chế cứ thế mà chảy ra, lỗ tai hơi hơi run, nhìn qua thập phần giống như chọc người trìu mến.
Mạnh Hạ Thanh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn cái tai nó. Cái tai mèo hình tam giác phi thường mẫn cảm, ở trong miệng anh nhẹ nhàng run rẩy.
“Thật…… Thật kì quái ……” Tiểu Mễ ngâm nga, nhưng là… nhưng là không có cách nào trốn thoát khỏi loại khoái cảm này.
Hạ thân nó từ trong động tác ma sát, cao thấp trước sau của Mạnh Hạ Thanh mà đem đến khoái cảm làm cho nó giống như đến việt hít thở bình thường cũng không thông, đầu váng mắt hoa, chỉ biết một điều là leo lên trên thân thể của người trước mắt.
Rất nhanh, theo động tác trong tay của Mạnh Hạ Thanh tăng lên, thân mình của Tiểu Mễ cũng mạnh mẽ run lên, trong đầu bỗng cảm thấy bảng lảng, mờ mịt như có đồng loạt hoa nở rộ. Khoái cảm cức hạn giống như  thủy triều nối nhau đánh úp đến đầu nó, nháy mắt liền bao phủ lấy nó. Giống như chiếc van được mở, hạ thân run run phun trào ra chất lỏng nùng trù, hương vị đặc biệt của nội tiết tố loài mèo lan tràn trong không khí, trêu chọc lý trí không còn sót lại được mấy chút của Mạnh Hạ Thanh.
“Chủ nhân……” – Tiểu Mễ nhẹ nhàng kêu, toàn thân mềm nhũn đắm chìm trong dư vị cao trào. Sau khi phát tiết ra, nguyên bản nhiệt độ khó có thể chịu đựng được rốt cục cũng thối lui, trái tim vừa rồi đập nhanh như ngựa phi cuối cùng cũng khôi phục lại tốc độ vốn có của nó. Nó cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng cũng thật là thoải mái. Cùng Mạnh Hạ Thanh làm loại chuyện tình tư mật này về căn bản cái óc nhỏ thuần khiết của nó không thể tưởng được. Nó cảm thấy giống như hạnh phúc vừa nở rộ ra vậy. Nó dùng đầu cọ cọ vào thân mình của Mạnh Hạ Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn như một trái táo thật đáng yêu, dường muốn người cắn một ngụm.
Nhìn người yêu nhỏ nhắn trước mắt mở  lớn miệng, bổ dạng không thở được, sương mù mộng lung trong hai mắt, Mạnh Hạ Thanh rốt cuộc không chịu được dục hỏa trong lòng. Anh ôm chặt lấy Tiểu Mễ, như là muốn đem nó dung nhập vào bên trong cơ thể của mình.
“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ……” – anh liên tiếp cất tiếng kêu tên Tiểu Mễ, nâng lên mặt nó, nhẹ nhàng mà cúi đầu xuống.
“Chủ nhân…… Meo meo!” – mà ngay tại lúc Mạnh Hạ Thanh sắp hôn Tiểu Mễ, chợt thấy trong lòng chấn kinh, anh vội vàng trợn mắt nhìn lại lần nữa. Thiếu niên mỹ mào trong lòng đã sớm không thấy, chỉ chừa lại một con mèo nhỏ bằng bàn tay đang ôm chiếc mông ngủ trong giấc mộng ngọt ngào.
Tiểu Mễ…… Ngươi như thế nào liền đang ngủ vậy?
Mạnh Hạ Thanh cười khổ nhìn Tiểu Mễ sau cao trào vì mệt mà vù vù ngủ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Anh nhẹ nhàng ôm Tiểu Mễ đi nhanh đặt đầu nó nằm xuống cái gối ở trên giường, cúi đầu hôn hôn cái mũi của nó, xoay người theo hướng phòng tắm mà đi.
Mở ra vòi hoa sen, nước lạnh lẽo thật mạnh rơi lên trên tấm lưng quang lỏa. Một tay  anh chống lên tường, tay kia lung tung đem nước trên mặt lau đi. Anh nghĩ, anh hẳn là nên cảm tạ vì Tiểu Mễ mê man, nếu không anh thật sự cùng Tiểu Mễ đi đến bước cuối cùng mà nói, sau khi nó thanh tỉnh, nhất định sẽ hối hận vô cùng.
Ban đầu khi mới biết con mèo nhỏ anh cũng không ôm tâm tư như vậy; Đợi cho đến khi đối với Tiểu Mễ dần dần nảy sinh cảm tình, lại vì lời nói dối có thể giống như một quả hồng cầu  thật lớn ngăn cách hai người. Mà hiện tại, anh đã xác định muốn đem Tiểu Mễ đuổi đến bên cạnh người ca ca của nó, anh làm sao còn có thể phá đi sự thuần khiết của Tiểu Mễ chứ?
Tiểu Mễ…… Biện Hao ta thực sự xin lỗi ngươi. Ta không nên dùng lời nói dối để tự tạo dựng một cái cảnh chỉ có trong mơ, cho dù việc nói dối này là suất phát từ sự chân thành tha thiết yêu người của ta, nhưng nói dối vẫn chỉ là nói dối…
===========
Tiểu Mễ chưa bao giờ biết hóa ra nó sống cùng chủ nhân lại có thể hạnh phúc như vậy. Từ lần trước nó ở phòng bếp không hiểu vì sao động dục đến này đã một tháng trôi qua, tuy không biết rằng là vì nguyên nhân gì mà như vậy, nhưng nó thật sự thời điểm bùng nổ sự hạnh phúc a….
Mạnh Hạ Thanh lại khôi phục lệ thường, mỗi ngày trước khi đi làm sẽ hôn nhẹ, sau khi về nhà sẽ ôm nó một cái. Mà cũng liền ngày càng thái quá đi nha. Nhiều lúc, ngay cả khi nó đang xem ti vi cũng đều phải ở bên người ôm lấy nó, như là không nhìn thấy nó một khắc sẽ không chịu được vậy đó. Thậm chí còn thường xuyên khen ngợi nó đáng yêu lại xinh đẹp này nọ, làm hại mặt nó lúc nào cũng chỉ có thể đỏ hồng, còn tim thì đập rộn ràng.
“Tiểu mễ, ta phải đi nga.” – buổi sáng hôm nay, Mạnh Hạ Thanh vừa muốn đi làm. Tiểu Mễ tối hôm qua chơi điện tử tới tận khuya, bây giờ vẫn không có tinh thần gì hết, thế nhưng nó rất kiên trì từ trên giường đứng lên đưa anh đến tận cửa huyền quan. Nhìn Tiểu Mễ ôm vây lấy cái gối, bộ dạng như là tùy thời vào giây tiếp theo sẽ có thể ngủ say ngay, Mạnh Hạ Thanh cả người vừa tức giận vừa buồn cười. “Được rồi, mệt nhọc thì về phòng, đi ngủ đi. Cho người biết lần sau không cần ngồi chơi điện tử lâu như vậy, hiện tại đã biết khó chịu rồi chứ!”
Tiểu Mễ nhăn nhăn mặt, cái mũi nhỏ cũng nhăn nhăn, nó không quan tâm đến lời anh đâu chỉ là đầu nó tự lung tung gật gật mà thôi. Sau đó nó bắt đầu như bước đi trên mây, cao thấp hướng về phòng ngủ. Nhìn thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Mễ, Mạnh Hạ Thanh chần chờ một chút, lời muốn nói ra đến cửa miệng lại bị nghẹn ở hàm, nửa ngày đều không phát ra được. Anh còn có thể nhìn thấy cảnh Tiểu Mễ ngây ngốc ôm gối ngủ đi về phòng như thế này bao lâu nữa đâu, hay không…… Rốt cuộc có cơ hội không?
“Này, chủ nhân ngươi như thế nào còn không đi?” – sắp bước vào phòng ngủ Tiểu Mễ lại phát hiện Mạnh Hạ Thanh vẫn còn ngây ngốc ở chỗ huyền quan, không khỏi sốt ruột phát ra lời thúc giục: “Nếu ngươi còn không đi sẽ bị muộn đó nha!”
Không có nhiều thời gian để cho Mạnh Hạ Thanh suy nghĩ, anh ngẩng đầu lên bày ra một khuôn mặt tươi cười, trong đầu lại loạn một mảng các loại suy nghĩ hỗn tạp. Anh lại giống như ngẩn người, chỉ biết đứng nhìn cái miệng mê chết người kia khép khép mở mở, cuối cùng, anh dùng giọng ôn nhu nói — “Tiểu Mễ, hôm nay ta trở về ăn cơm trưa. Buổi chiều “Trong lòng khả nhân” lão sư từ Australia bay trở về, ta mang ngươi đi sân bay đón nha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.