” Nếu không buông ra, ta sẽ không ăn ngươi !”
Một câu uy hiếp quả thật rất hiểu quả. Bàn tay đang bắt lấy cái đuôi của Bạch Dạ lập tức buông ra ngay.
Cá nhỏ nhìn cái đuôi của Bạch Dạ đầy luyến tiếc, như vừa mất mác một cái gì đó. Nhưng Bạch Dạ cũng không vì đó mà tỏ vẻ muốn an ủi hắn, gương mặt lãnh đạm.
“Đi thôi”. Bạch Dạ ôm cá nhỏ từ trên cây phóng nhanh xuống đất, sau đó liền buông hắn ra.
“Ân.” Nhất thời mất đi cảm giác ấm áp, cá nhỏ lại cảm thấy thêm một lần mất mác, trả lời giọng yếu xìu.
Rất kỳ quái, trước đây cho dù khoả thân (nửa thân trên thui) trong không khí vẫn không cảm thấy lạnh, nhưng không biết vì lý do gì mà hiện tại lại cảm thấy lạnh thế này?
Cá nhỏ không hiểu bất giác hai tay ôm lấy thân thể.
“Lạnh à?” Bạch Dạ quay đầu lại hỏi.
Cá nhỏ lắc đầu.
”Vậy thì đi thôi.” Bạch Dạ nói xong liền quay đầu đi tiếp, không một lần quay lại nhìn cá nhỏ. Hắn cứ việc mặc kệ cá nhỏ trượt theo, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Mình với hắn rời nhau cũng tốt, miêu với ngư…làm sao có thể ở cùng với nhau?
Huống chi nếu hắn đi cùng với mình về “Bạch sa” mà gặp phải Bạch Thước, với cá tính của Bạch Thước thì khi không có mình, thế nào cá nhỏ cũng sẽ bị Bạch Thước ăn mất thôi. Bạch Dạ cũng không hy vọng cá nhỏ khả ái đáng yêu như thế này bị ăn luôn.
Thế nhưng nếu mặc kệ hắn…vạn nhất bị người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-me-an-luon-ta-di/38917/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.