” Ai nói bổn vương yêu cha ngươi?” Thủy Lượng hé ra mặt nói ” Tiểu bổn ngư đừng nói lung tung!!” Nhưng ngữ khí này thì lừa được ai chứ.
Hắn không muốn phải thốt ra tiếng yêu từ cửa miệng, cho dù chính mình thật sự yêu……
Bởi vì như vậy thật không được tự nhiên, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác thương hắn, khi nào đến phiên hắn đi yêu người khác?
Thật sự là buồn cười!
Nhưng còn Tàn Tâm?
Không thể phủ nhận, hắn thương Tàn Tâm….. bằng không hắn cũng sẽ không phóng thấp tư thái kêu Lạc Nhạn thay hắn xui khiến Hắc Đế đi trộm hủy thiên thạch của Bạch Miêu bộ tộc ……
Đến nỗi đệ đệ của hắn, đã sớm bị hắn làm cho sống dở chết dở.
” Là Lạc ca ca nói……”
Nếu cá nhỏ biết được thuật đọc tâm, hắn sẽ biết ở ngoài cửa Lạc Nhạn đang mắng hắn không ngừng: ” Mẹ nó! Kì này là chết ta thật sự rồi! Con cá nhỏ chết tiệt! Chuyện như vậy mà hắn cũng nói được là sao?!”
” Lạc?!” Thủy Lượng nâng nâng lông mi, nhìn về phía cửa trước cười nói:” A…… Tốt lắm! Tự cho là thực hiểu biết bổn vương!! Lạc! Mau vào đây cho bổn vương!”
Lạc Nhạn mở ra cửa bước vào sau đó liền quỳ gối trước mặt Thủy Lượng, trong lòng đối cá nhỏ chỉ có oán hận.
” Đi Vong Linh Cốc, đây là trừng phạt!” Thủy Lượng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt tới Lạc Nhạn, lạnh lùng hạ mệnh lệnh.
” Vâng!”
Nhìn sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-me-an-luon-ta-di/2244028/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.