Chương trước
Chương sau
Bạch Dạ hiện tại trụ ở trong phòng cá nhỏ, ngày ngày thật bình tĩnh, Tàn Tâm cùng Thủy Lượng quan hệ tựa hồ càng ngày càng … hoàn hảo hơn, mà Lạc Nhạn ngẫu nhiên nhận được mệnh lệnh của Thủy Lượng là hắn phải thường xuyên đến phòng bọn họ xem xét. Ngay từ đầu Lạc Nhạn vốn đã bài xích, bởi vì Bạch Dạ luôn trương cái mặt lạnh ra, mà cá nhỏ thì luôn tìm mình nói chuyện phiếm. Nhưng thời gian lâu, hắn cũng thói quen …… thật sự thói quen sao?

” Tại sao phải ăn cá chứ?”

Hôm nay Lạc Nhạn vừa vặn muốn ăn cá, kết quả rất không may bị cá nhỏ thấy.

Lạc Nhạn thầm kêu không tốt, sao cùng cá nhỏ giải thích đây? Không nói rõ với hắn nhất định sẽ theo phiền mình cả ngày, Bạch Dạ có lẽ cũng nghĩ giống như mình, nên tự đề ra mục đích bản thân luyện công, cũng không quá gần cá nhỏ, theo đuổi cá nhỏ chung quanh chạy.

” Không cần ăn hắn, hắn thật đáng thương, ăn ta tốt hơn!” Cá nhỏ vừa nói vừa cầm lấy cái chén có con hồng ngư đã cháy đen, sau khi ở trên người hồng ngư thổi ra một hơi khí, giống như kỳ tích hồng ngư đột nhiên sống lại, Lạc Nhạn trợn mắt há hốc mồm nhìn cá nhỏ đem hồng ngư kia bỏ vào bên trong ao nhỏ.

Rồi cá nhỏ mới liền đi hướng Lạc Nhạn, kéo chính mình ống tay áo hỏi:” Ngươi muốn ăn làm sao? Cánh tay được không? Có điều, không được béo cho lắm.”

” Cá nhỏ!!”

” Ngư nhi!!”

Hô to không chỉ là Lạc Nhạn, còn có Bạch Dạ bởi vì lo lắng cá nhỏ mà tiến đến.

Cùng với cấp Lạc Nhạn ăn, còn không bằng…… Đáng giận! Tiểu bổn ngư này…!

Bạch Dạ cuối cùng nhịn không được cá nhỏ như vậy không biết là hành vi đơn thuần hay là ngu ngốc, trong cơn giận dữ, không nói hai lời liền giữ chặt cánh tay cá nhỏ đưa hắn mang về phòng, lưu Lạc Nhạn một người ở tại chỗ.

Mắt thấy Bạch Dạ đem cá nhỏ lôi đi, Lạc Nhạn trong lòng không có tới từ căng thẳng……

” Miêu mễ, ngươi cũng muốn ăn sao? Cuối cùng đã đói bụng phải không? Ừ……”

Lần này Bạch Dạ không giống lần trước chỉ đơn thuần dùng miệng “hôn gió”, mà là dùng răng cắn lấy đôi môi cá nhỏ, kia đôi môi nhỏ thật thơm tho, Bạch Dạ như là đang thưởng thức một món ngon thượng hạng, cho nên ngoài việc cắn ở ngoài, còn vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm môi cá nhỏ, một chút một chút liếm vòng quanh đôi môi hoàn mỹ kia.

Tại sao miêu mễ lại thích ăn cái miệng của mình chứ? Đây là cá nhỏ trong lòng nghi vấn.

Hôn đến một nửa, Bạch Dạ rời đi cặp môi bị hắn cắn thiếu chút nữa là ăn mất luôn, hướng cá nhỏ hỏi:” Đã quên ta đối với ngươi nói qua cái gì rồi sao?”

” A?” Cá nhỏ oai trứ đầu, khó hiểu.

Bạch Dạ cười lắc đầu, nâng mặt cá nhỏ lên với hai gò má đỏ hồng hồng, hôn lên đôi mắt sáng của hắn, vừa hôn vừa hỏi:” Ánh mắt…… phải làm như thế nào?”

Cá nhỏ dừng một chút, sau đó cả cười, nhắm hai mắt lại, mơ màng nói:” Phải nhắm lại……”

” Đúng rồi. Sau này phải nhớ….. ngươi hẳn là mệt mỏi rồi? Đi ngủ thôi.” Bạch Dạ nói xong liền vỗ vỗ lưng cá nhỏ.

” A?” Nguyên bản đang nhắm mắt lại muốn Bạch Dạ hôn hắn thêm một lần nữa, cá nhỏ đột nhiên một trận mất mác.

” Xảy ra chuyện gì?”

” Không có……”

Đang lúc cá nhỏ vừa mới lên giường, đột nhiên nghe được cách vách có thanh âm. Là Tàn Tâm cùng Thủy Lượng, nhưng…… sao vậy giống như có điểm là lạ a?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.