Chương trước
Chương sau
Ý tưởng của Mao Thư Trần rất đơn giản: dù sao chó ngốc cũng chưa cắt bao quy đầu, mà dính vào mông người đàn ông xinh đẹp kia cũng chỉ có miếng da trong phạm vi nhỏ có thể cắt đi, như vậy hiện tại hắn có thể hoàn toàn làm phẫu thuật cắt bao quy đầu để giúp họ tách ra. Sau đó đưa người đàn ông có miếng da dư thừa trên mông đi bắn tia laze, chỉ cần bắn tia laze vào chỗ da dư thừa kia là có thể đơn giản tách nó ra.

Đương nhiên, hết thảy đều là suy nghĩ trong đầu hắn.

Nhưng mà loại chuyện này không thể nói với người khác.

Mao Thư Trần khoanh tay, lỗ tai cùng đuôi đong đưa với biên độ nhỏ, biểu tình dị thường lãnh đạm, nhưng chó ngốc ẩn ẩn thấy được một tiểu ác ma cầm chĩa ba đứng trên vai Mao Thư Trẫn diễu võ dương oai: “Ha ha ha ha con chó ngốc kia, mi rơi vào trong tay ta đừng mong có kết cục tốt!”

Chó ngốc đánh cái rùng mình, lắc lắc đầu, muốn từ trong óc tìm ra một biện pháp không khủng bố như vậy. Nhưng mà đại não của hắn giống như miếng đất cằn cỗi nhất, toàn bộ trống rỗng, thật sự nghĩ không ra biện pháp nào có thể giải quyết khốn cảnh hiện tại, tuy rằng biện pháp của Mao Thư Trần nghe ra cũng không bài bản gì, nhưng so với vĩnh viễn dính cùng nhau thì tốt hơn.

Chó ngốc cố dằn nén bản thân, cắn răng gật đầu đồng ý đề nghị của Mao Thư Trần: có chuyện gì cũng không thể tồi tệ hơn hiện tại được nữa nhỉ?

——————-

——————-

Phẫu thuật cắt bao quy đầu chính là một tiểu phẫu mà thôi, nói như vậy chỉ cần một bác sĩ và một y tá có thể dễ dàng thực hiện, nếu nhanh tay nhanh chân có thể hoàn thành trong vòng 30 – 40 phút. Nhưng mà cái đuôi trên mông của chó ngốc và lỗ tai trên đầu đều không thể để người thấy, khẳng định không thể cho các nữ y tá nũng nịu nhìn thấy.

“Vị bệnh nhân này, anh không thể thu lại cái đuôi và lỗ tai hay sao?” Mao Thư Trần vô cùng mất hứng. Bởi vì hormone của chó ngốc tràn ngập trong căn phòng nho nhỏ này khiến cho hắn không thể khống chế biến hóa của thân thể, như vậy làm sao gọi y tá vào giúp đỡ?

Chó ngốc vội lắc đầu, đáng thương ghê gớm: “Bác sĩ, anh cũng biết là chuyện gì xảy ra với thân thể này rồi nên tôi không thể khống chế được cảm xúc — hiện tại vận mệnh của tôi đều dính trên mông người ta, anh nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể bình tĩnh được đây?”

Mao Thư Trần cũng hiểu khó xử của đối phương nhưng làm một cuộc giải phẫu như thế này vẫn có điểm miễn cưỡng, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể gọi điện cho trưởng khoa Vương ở bên ngoài tiến vào.

Trưởng khoa Vương đã không còn bộ dáng sợ hãi lúc nãy, tuy rằng hiện tại trên mặt vẫn mang theo điểm xấu hổ, nhưng tốt xấu gì đi nữa bàn tay cũng không run lên. Nhìn kỹ, ở vị trí túi tiền bên phải của hắn có một vật gì đó cuộn tròn độn lên, cái vật cuộn tròn kia còn không ngừng run a run, Mao Thư Trần cơ hồ liền đoán được đó là ai. “Mao Thư Trần, cậu gọi tôi có việc gì?”

“Trưởng khoa Vương, là như vầy… ” Mao Thư Trần ho khan một tiếng làm bộ như không có nhìn cái thứ tròn tròn nhiều lông ở trong ngực trưởng khoa Vương, sau đó dùng vài ba câu nói ra kế hoạch phân tách của mình với trưởng khoa Vương, tiếp theo đề nghị: “Anh xem tôi và bệnh nhân đều như vậy, cái đuôi và lỗ tai cũng khống chế không được, nếu tùy tiện gọi một nữ y tá đến, nhất định sẽ xảy ra chuyện, cho nên hiện tại phải phiền anh giúp tôi một tay, giúp tôi lấy bông băng khử trùng và vân vân.” Hắn cùng trưởng khoa Vương căn bản không cùng chuyên môn, hơn nữa người ta còn hơn hắn một bậc, hiện tại bảo người ta làm y tá hỗ trợ công việc của hắn, tới một mức độ nào đó là quá đáng.

Nhưng mà trưởng khoa Vương rất dễ nói chuyện, suy nghĩ sau liền gật đầu đồng ý: “Phẫu thuật cắt bao quy đầu thật ra không lớn, có thể làm ở trong phòng này, lỗ tai và đuôi của hai người, cũng không phải chuyện lớn! Lông động vật bay loạn mới là phiền phức.”

Nghe hắn nói như vậy, chó ngốc vội vàng cụp đuôi xuống giấu ở dưới hai chân: “Tôi cam đoan tuyệt đối không hoảng loạn!”

Trưởng khoa Vương nhìn thấy cái đuôi to như cây chổi lớn của hắn lại nhìn cái đuôi giống như cây roi đen nhánh phía sau Mao Thư Trần, cuối cùng yên lặng ra khỏi phòng, dạo qua một vòng tìm về hai cái túi nhựa, đem cái đuôi hai người bọc lại. Sau đó lấy hai cái mũ giải phẫu dành cho bác sĩ bao lại tóc và lỗ tai cho hai người kia, lúc này rốt cuộc mới gọi là trang bị đầy đủ.

Mao Thư Trần cùng trưởng khoa Vương thay đổi quần áo, mang khẩu trang, ý bảo chó ngốc khởi động thân mình, đem chỗ tư mật của bọn họ lộ ra. Rõ ràng biết trước mặt bác sĩ, bọn họ là đang ‘chữa bệnh’, chỉ là chó ngốc cúi đầu nhìn thấy ánh mắt chuyên chú kia của Mao Thư Trần, hai má liền đỏ lên, tim đập gia tốc, giống như đang sợ chữa bệnh vậy.

… Nhất định là bởi vì dáng vẻ của bác sĩ Mao quá đẹp! Cho nên mới hại hắn khẩn trương thế này!

Tuy rằng hiện tại hơn phân nửa khuôn mặt của Mao Thư Trần đều bị che giấu phía sau khẩu trang, nhưng khuôn mặt tinh xảo cùng làn da bóng loáng vẫn khiến cho con chó ngốc ngơ ngác nhìn chằm chằm. Hắn chưa từng thấy ai dễ nhìn như thế, ngay cả người đàn ông xinh đẹp dưới thân này cũng không thể so sánh với Mao Thư Trần.

Từ lúc Mao Thư Trần bước vào căn phòng cấp cứu này, ánh mắt của chó ngốc liền đóng đinh trên người hắn, chỉ là vẫn không có cơ hội nhìn thẳng. Hiện tại, bởi vì cần quan sát bệnh tình, cho nên chóp mũi của Mao Thư Trần gần sát với chỗ kia của hắn, vừa vặn giúp chó ngốc có thể quan sát đôi mắt mèo to tròn cùng lông mi dài cong vút của người ta.

Mao Thư Trần chỉ cảm thấy trên trán bỗng nhiên ươn ướt, đưa tay sờ lên, một loại chất lỏng nhờn dính lên tay. Hắn ngay cả ngẩng đầu cũng không, liền nói với trưởng khoa Vương: “Trưởng khoa Vương, anh lấy giúp tôi cái khẩu trang được không?”

Trưởng khoa Vương sửng sốt: “Để làm gì?”

Mao Thư Trần nhướn mi: “Bịt cái miệng của người này lại, còn dám chảy nước miếng lên mặt tôi, tôi không ngại gây mê anh ta.”

——————–

Trước khi phẫu thuật, bệnh nhân cần phải được ‘chuẩn bị làn da’ – cũng chính là dùng dao cạo đi phần lông ở chỗ cần phẫu thuật.

Để làm ‘loại’ phẫu thuật này, cần phải cạo toàn bộ lông ở chỗ tư mật của chó ngốc. Công việc ‘chuẩn bị làn da’ này thường do y tá làm, nhưng hiện tại trong phòng không có y tá, chỉ có hai bác sĩ.

Trưởng khoa Vương là đường đường một  ‘trưởng khoa’, dĩ nhiên sẽ không để người ta làm chuyện này cho chó ngốc. Mao Thư Trần chỉ có thể chịu thiệt vung dao, từng chút từng chút cạo lông của đối phương.

Mao Thư Trần cách chỗ kia của chó ngốc bệnh nhân rất gần, hormon loài chó trên người hắn cứ đánh vào mũi bác sĩ Mao, bàn tay cầm dao thiếu chút nữa run rẩy, không ngờ cắt nhầm vào phần bụng dưới của chó ngốc một vết nhỏ, may là chỉ chảy một hai giọt máu, vài giây sau liền ngừng. Lại nhìn biểu tình của chó ngốc kia, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Mao Thư Trần như căn bản không chú ý tới vết thương trên bụng dưới – đối với hắn mà nói, khuôn mặt kia của Mao Thư Trần là thuốc tê tốt nhất.

Phẫu thuật cắt bao quy đầu không nhiều bước, chuẩn bị da, tiêm thuốc tê sau đó có thể trực tiếp dùng dao cắt. Trên thế giới này ngàn vạn người làm qua giải phẫu này, nhưng có thể giống như bây giờ trơ mắt nhìn chằm chằm bác sĩ động dao trên phần dưới của mình, chó ngốc chính là đầu tiên.

Cố tình bởi vì mỗi cơ quan trên người đều gắn liền với nhau, chó ngốc bệnh nhân không muốn nhìn cũng không được, cho dù hiện tại phần dưới đã mất cảm giác, nhưng cái vận mệnh của mình bị người khác dùng nhíp kẹp phần da bên ngoài, sau đó như vậy như vậy một phen, nội dung huyết tinh tàn nhẫn bạo lực như vậy là trường hợp khủng bố nhất trong đời hắn.

Hắn hoài nghi Mao Thư Trần đánh thuốc tê cho hắn không riêng gì phần thân dưới, nhất định là tiêm tới cả phần chân, bằng không vì cái gì hai chân hắn lúc này mềm nhũn quỳ cũng không được? Nếu không phải có trưởng khoa Vương ở bên cạnh đỡ hắn, nói không chừng hắn sẽ khuỵu xuống.

Phẫu thuật cắt bao quy đầu, bác sĩ không thể dừng tay, phải cắt xung quanh đỉnh một vết thương chừng 0,5 cm, hiện tại có một phần dính trên mông, lại không thể sơ suất. Mao Thư Trần vừa ngăn chặn dã tính khô nóng trong cơ thể, vừa ổn định bàn tay làm thao tác giải phẫu tinh tế này, rõ ràng đã làm qua mấy trăm lần loại tiểu phẫu này nhưng hiện tại, hắn thiếu chút nữa ngay cả dao nhỏ cũng cầm không xong.

… Hết thảy thật sự bởi vì hormone của loài chó quá mạnh mẽ hay sao?

Ngắn ngủn vài phút sau ở trong mắt chó ngốc bệnh nhân giống như trải qua mấy giờ liền. Đợi khi cầm máu xong, khâu lại, băng bó đều hoàn thành, hắn rốt cuộc chân chính tách khỏi người đàn ông xinh đẹp kia, hắn xụi lơ nằm trên giường, từng ngụm từng ngụm hút khí. Cùng lúc đó, lỗ tai trên đầu cùng đuôi ở phía sau mông dần dần không thấy bóng dáng.

Theo hình thái bán yêu của hắn biến mất, Mao Thư Trần cũng có thể tỉnh táo trở lại thu hồi tai và đuôi, hắn cởi quần áo giải phẫu trên người ra, sau đó thay áo blouse trắng, ra khỏi cửa gọi y tá, bảo bọn họ đưa người đàn ông xinh đẹp vẫn hôn mê đi bắn laze.

Hết thảy xong xuôi, hắn hít sâu một hơi, xoay người bước ra khỏi phòng, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của chó ngốc bệnh nhân: “Mao, Bác sĩ Mao, xin dừng bước!”

Mao Thư Trần run rẩy trong lòng, cưỡng chế cảm thụ không rõ dấy lên trong lòng quay đầu nhìn về phía đối phương, chỉ cảm thấy chó ngốc không biết khi nào nước mắt đã chảy đầm đĩa, rõ ràng là một con chó thể trạng cường tráng, lại làm cho hắn hôm nay gặp phải mấy lần yếu đuối.

… Ô, bất quá nói trở về, ai gặp được loại chuyện xui xẻo này đều phải khóc nhỉ?

Chó ngốc khụt khịt, nước mắt lưng tròng nhìn hắn: “Bác sĩ Mao… Xin, xin anh nói cho tôi biết…”

“Hửm? Cái gì?”

“Tôi không phải… Có phải hay không…”

Hắn muốn hỏi cái gì? “Là cái gì?”

“Tôi không phải là yêu tinh đầu tiên làm phẫu thuật cắt bao quy đầu phải không!!!”

Mao Thư Trần trầm mặc nửa ngày, xoay người đi ra khỏi phòng.

Cùng lúc đó, trong túi tiền trưởng khoa Vương vang lên một âm thanh tinh tế mềm mại: “Chít chít… Két, mi không phải…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.