Một cái hộp gấm đẹp đẽ quý giá được người ta cầm trong lòng bàn tay, hộp gấm đó làm từ gỗ trầm, mơ hồ lộ ra mùi hương, gấm vóc ở mặt trên là hàng thêu tốt nhất, thêu cực kỳ hoa lệ, chỉ bản thân cái hộp thôi đã có giá xa xỉ, không khó để đoán ra thứ bên trong hộp sợ rằng còn quý giá hơn cái hộp này vạn lần.
Phó dịch đang cầm hộp, trên mặt đều là mồ hôi, tay hơi run. Run cũng không phải vì sợ hãi người đang ngồi trên ghế, mà là bởi vì hắn đã quỳ lâu, nhưng người ngồi ở ghế trên một chút phản ứng cũng không có. Hắn bởi vì duy trì một tư thế quá lâu, tay không nhịn được mà run lên.
“Biểu thiếu gia, đây là trân châu trắng thuần mà lần trước người nói, Úc Hồng thiếu gia sai người đi thám thính khắp nơi, rốt cuộc mua được ở phía nam, ngài sai ta mang đến cho người, người xem có thích hay không?”
(biểu ở đây là “họ hàng”, k phải tên)
Để mình khỏi phải quỳ nữa, phó dịch lập tức nói những lời dễ nghe hơn, tuy rằng hắn biết kết quả có lẽ so với tình huống mọi năm đều như nhau, thế nhưng nói thì vẫn cứ phải nói.
Người ngồi trên ghế rốt cuộc vươn tay ra, cầm lấy cái hộp; phó dịch thở hắt ra, cuối cùng cũng có thể buông ra.
Hộp bị mở ra, bên trong có một viên trân châu tròn xoe sáng bóng, giống như một mặt trăng nho nhỏ, lộ ra tia sáng rực rỡ nhưng nhu hòa, người trong nghề vừa nhìn đã biết giá trị viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493947/quyen-9-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.