Tiếng gió thổi rất nhẹ, nhẹ tới mức hầu như không thấy âm hưởng.
Thế nhưng lão tiều phu biết ngày hôm nay mồng một gió thổi vù vù. Trong cả năm nay, hôm nay gió là lớn nhất, cả một rừng cây cao to còn bị lay động thế nhưng hồ nước lại không gợn sóng, như thể gió không hề thổi tới, đến tiếng gió thổi bên ngoài cũng không nghe thấy.
Ông lạc đường ở trong rừng, đi tới nơi kỳ quái này, lại nghĩ trong rừng cây tuy rằng âm u không tiếng động, nhưng lộ ra cảm giác áp bức kỳ quái, khiến ông trên đường có cảm giác không thở nổi, hô hấp như thể không thông.
Đây không biết là địa phương quỷ dị nào, sao lại có cảm giác kỳ quái như thế?
Lão tiều phu vạch đám cây cỏ còn cao hơn người ra, rốt cuộc đi tới bên hồ nước lục sắc. Ông ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời nghìn dặm mây, ánh trăng sắc tím, mà phía xa trông lại như ánh bạc.
Lúc ông đang nghĩ màu sắc của hồ nước bất thường thì, trên mặt hồ vốn không một gợn sóng bỗng một trận chấn động, hình thành một vùng xoáy nước
Xoáy nước đó ban đầu cực kỳ nhỏ, cuối cùng khắp hồ nước hoảng động phi thường kịch liệt, kinh khủng như cuồng phong bạo vũ đột kích, lão tiều phu sợ đến mức ngã lăn trên đám cỏ, toàn thân run rẩy ôm chặt lấy đầu.
Lúc hồ nước dần dần tĩnh lặng lại thì, ông mới lấy chút cam đảm nhìn ra bên ngoài qua khe của đám cây cỏ, lúc đó mới phát hiện giữa hồ có một thiếu niên đang đứng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493937/quyen-8-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.