Nhạc Nhã sau khi được đút thuốc cho ba lần xong thì rốt cuộc tỉnh lại. Vừa thấy Tố Phi Ngôn bình yên vô sự ở trước mặt hắn, vui mừng tới mức nước mắt bắt đầu chảy ra “Phi Ngôn, ngươi không sao!”
“Đúng, ta không sao cả, Thần tử, đa tạ ngươi đã quan tâm, ta nói rồi Cổ Uyên Tư không thể gây thương tổn cho ta được.”
“Ngươi sẽ không hận A Tư chứ?” Nhạc Nhã không nhịn được lo lắng thay cho Cổ Uyên Tư.
Tố Phi Ngôn thản nhiên lắc đầu “Không, ta không hận hắn, ngược lại, Thần tử, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề quan trọng.” Ngữ khí của Tố Phi Ngôn tuy rằng bình tĩnh, nhưng khiến người khác không thể coi nhẹ “Thần tử, thân thể ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Bên trong phòng bỗng nhiên không truyền ra bất cứ thanh âm nào, Nhạc Nhã nín thinh không nói.
Tố Phi Ngôn nhẹ nhàng nói “Thần tử, như ngươi đã biết, người được thần lực của ngươi cứu sống, tất cả đều chỉ có một nửa linh hồn, vậy nên hắn phải tìm ở trên đời này một nửa linh hồn khác có thể cứu hắn. Trong đời người này sẽ phát tác ba lần, nếu tại lần thứ ba vẫn chưa làm người định mệnh yêu hắn được thì hắn sẽ chết. Thần tử, ta nhớ kỹ ngươi chưa bao giờ chết, vì sao thể chất của ngươi lại giống như chúng ta?”
Thấy cả người Nhạc Nhã run phi thường lợi hại, Tố Phi Ngôn đạm nhiên nói “Chuyện này có liên quan đến chuyện mười năm trước đúng không? Có quan hệ với Cổ Uyên Tư đúng không?”
Cổ Uyên Tư ở bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493934/quyen-7-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.