Chương trước
Chương sau
Thiếu niên làm bộ làm tịch, làm trò trước mặt Phùng Ngọc Kiếm, cầm mộc khối trầm hắc như công cụ đấm lưng đấm lên vai mình. Phùng Ngọc Kiếm thấy thứ đó bị chà đạp như thế gấp đến độ trên trán chảy đầy mồ hôi.
Thiếu niên nhìn hắn càng sốt ruột lại càng cố ý cười hì hì, khí định thần nhàn, lên mặt cười cười “Làm gì a? Ta còn chưa bán cho ngươi, bất quá dùng để đấm lưng, ngươi đã gấp đến độ mặt đầy mồ hôi rồi, thứ này thực sự quan trọng thế sao?”
“So với mạng ta còn quan trọng hơn.”
Phùng Ngọc Kiếm không nói dối, tự nhiên lại thành thực nói ra nội tâm, hơn nữa thấy thiếu niên chà đạp khối gỗ như vậy, trong lòng hắn khó chịu muốn đoạt lấy, có điều trời sinh tính tình trung thực, không làm chuyện lừa gạt.
“So với mạng ngươi còn trọng yếu, vậy dùng bạc mua đối với ngươi mà nói là quá lời rồi, đúng không?”
Nghe thiếu niên nói hình như lại muốn nâng giá, phó tướng bên người Phùng Ngọc Kiếm nhíu mày. Thiếu niên này tuổi còn trẻ, nói năng đã gian trá như thế, Phùng tướng quân là người thành thật, chỉ sợ phải chịu thiệt lớn. Hắn lập tức ghé vào lỗ tai Phùng Ngọc Kiếm nói “Tướng quân, niên thiếu này xem ra gian trá, ta sẽ tới mua thứ này, người mau đi nghênh thú tân nương tử, nếu lỡ giờ lành sợ rằng không hay.”
Phùng Ngọc Kiếm còn chưa lên tiếng trả lời, thiếu niên liền nhẹ nhàng nhấc bao quần áo lên, ném thẳng vào mặt phó tướng, cười mắng “Cũng chẳng phải kẻ trộm, nói nhỏ như vậy làm gì? Ngươi cứ nói lớn lên đi. Còn nữa, ngươi ở sau lưng nói ta gian trá là có ý gì, nói cho ngươi biết, cái khối này trừ Phùng Ngọc Kiếm có thể mua ra, người khác muốn theo ta mua, ta còn không thèm bán.”
Bao quần áo chỉ là khối vải, đánh vào trên mặt theo lý thì không đau không ngứa, thế nhưng phó tướng cảm giác như thể bị người ta cho một cái tát thật mạnh, nửa bên mặt đều đỏ lên; hơn nữa vừa nãy hắn nói nhỏ như vậy, niên thiếu đó ở cự ly xa thế còn có thể nghe được, ngoại trừ dùng tà pháp ra, người bình thường đâu nghe được mình cùng Phùng tướng quân nói cái gì.
Nửa bên mặt hắn còn đau đau tê tê, nghĩ tới một thiếu niên không rõ lại lịch, hắn kinh động vội vàng rút kiếm ra, lập tức bảo vệ Phùng Ngọc Kiếm “Tướng quân, người này lai lịch cổ quái, đừng tới quá gần hắn, huống hồ hắn dám gọi thẳng tục danh của người, là đại bất kính.”
Thiếu niên nở nụ cười trong sáng tươi như hoa, huơ huơ khối gỗ trong tay, dáng vẻ ‘ta có lý’ nhưng lại nói rất vô lý  “Ta gọi hắn Phùng Ngọc Kiếm còn là khách khí đó, ta mà không khách khí, gọi hắn Phùng a ngốc, Phùng ngu đần, Phùng ngớ ngẩn, Phùng a cẩu, Phùng a miêu, hắn đều phải ngoan ngoãn nghe, đúng không a Phùng a ngốc?”
Phùng Ngọc Kiếm không nói gì, quả thực cam chịu, người đứng vây xem xung quanh một trận gây rối này ai cũng không hiểu vì sao thiếu niên kia vũ nhục võ trạng nguyên như vậy, võ trạng nguyên không chỉ không có phản ứng, còn không nói một câu, xem ra hầu như là đồng ý với lời đối phương.
“Phùng a ngốc a, ngươi thật to gan, không có chưởng môn nhân chủ hôn nhưng vẫn một mình đi thành thân, quy củ của tông phái ta chưa có ai dám phạm a, ngươi là ăn gan gấu mật báo rồi hay sao, lá gan thật không nhỏ, thành thân cũng không có tới hỏi ta xem ta có đồng ý cho ngươi thành thân hay không, ngươi đúng là không coi chưởng môn nhân ta ra gì nha.”
Phùng Ngọc Kiếm biến sắc. Thiếu niên rõ ràng niên kỷ so với hắn nhỏ hơn, thế nhưng ý tứ trong mấy lời vừa rồi hình như là thân phận còn cao hơn hắn, lại là chưởng môn phái của hắn, hắn giật mình lắp bắp nói “Ngươi … ngươi không phải nói khối gỗ đó là nhặt được hay sao?”
“Ta tùy tiện lừa gạt thế thôi ngươi cũng tin, huống hồ chưởng môn lệnh của phái ta có thể tùy ý nhặt được ven đường hay sao? Ngươi đem môn phái chúng ta thành cái dạng mèo chó gì. Xem tình cảnh ngươi thành thật tới ngu xuẩn như thế, ta thấy đến tên côn đồ ven đường còn có thể lừa được ngươi, ngươi thực sự là khiến bản phái mất mặt đủ đường, ta nếu như không tôi luyện ngươi một chút, đến lúc ngươi bị lừa lại kêu tên bản phái ra thì chưởng môn ta đây chẳng phải là mất mặt muốn chết sao.”
Phó tướng căn bản là không tin lời thiếu niên nói, thiếu niên này nhìn thế nào cũng còn quá trẻ, sao có thể có vai vế lớn hơn võ trạng nguyên. Hắn nhẹ giọng nói “Tướng quân, cái này…”
Thiếu niên đứng lên, cầm thúy ngọc yên can vẽ một vòng tròn, thân hình vừa chuyển, tuyệt vời như khiêu vũ, không nhìn ra chút nào lăng nhân sát khí.
Phùng Ngọc Kiếm nhận ra kiếm thức của bản phái, hắn mặc dù học được tới mức cao nhất cũng không đạt được một chiêu thần diệu sắc bén như thế. Hắn si si ngốc ngốc ngây ngẩn cả người. Thiếu niên đó đến chiêu thức đỉnh cao cũng đã lĩnh hội được, tư cách càng không cần chứng minh, vai vế tuyệt đối là ở trên hắn.
Thiếu niên thấy hắn ngẩn ngơ, cười nói “Ngốc tử ngươi đã học được chiêu này chưa? Nếu còn chưa, ta phải một lần nữa dạy ngươi, tư chất ngươi tốt nhất là không nên quá kém, ta là người rất không kiên trì.”
“Ta phái đệ nhị thập thất đại đệ tử Phùng Ngọc Kiếm, bái kiến chưởng môn sư đệ.”
“Uy uy, Phùng ngốc tử, ngươi nói sai rồi, niên kỷ ta tuy nhỏ hơn ngươi, thế nhưng ta được tổ sư gia thân truyền, đồng lứa với sư phụ ngươi, vậy nên ngươi phải gọi là chưởng môn sư thúc, đã hiểu chưa?”
“Dạ, chưởng môn sư thúc.”
Phùng Ngọc Kiếm không để ý đang ở trên đường, lập tức một chân quỳ xuống tham bái thiếu niên, người vây xem tất cả đều kinh hãi đến cực điểm, không ai ngờ tình huống lại diễn biến như vậy.
Mà thiếu niên vẻ mặt vẫn đầy tiếu ý, còn cười đến càng lúc càng đắc ý “Phùng ngốc tử miễn lễ, đứng lên đi, có điều phải đi nói với người ta ngươi không cưới nữa. Ta thấy ngươi đần đần ngơ ngơ như thế, không biết có khi nào bị người ta lừa thành thân không, để đảm bảo cho an toàn và hạnh phúc của ngươi, ta phải hảo hảo nhìn xem đối phương có xứng đôi với ngươi không mới được.”
Tiếu ý của thiếu niên càng trở nên vô lại “Hơn nữa ngươi muốn thành thân phải được bản chưởng môn nhân đồng ý, nói cách khác ta hài lòng mới cho ngươi thành thân; ngươi nếu như hầu hạ khiến ta không vui, ta sẽ không cho ngươi lấy vợ. Vậy nên nếu ngươi muốn thành thân phải nịnh nọt ta mới được, nghe rõ chưa Phùng ngốc tử?”
Điều kiện vô lý như thế đi khắp thiên hạ cũng chưa từng nghe qua, thế nhưng từ trong miệng thiếu niên nhẹ nhàng nói ra tuyệt đối không thấy quá trớn, trái lại còn làm cho người ta thấy lời thiếu niên có quá phận hơn nữa cũng đều là lời lẽ chí lý.
“Thỉnh chưởng môn sư thúc tới quý phủ làm khách.”
“Làm khách ta không khách khí đâu, thế nhưng Phùng ngốc tử a, hai chân ta lười động, ngươi cõng ta đi! Nhân tiện ta kiểm tra khinh công của ngươi rốt cuộc tệ thế nào, nếu là tệ ở mức bình thường, ta sẽ nhẹ nhàng gõ vai ngươi, nếu là tệ tới mức có chút quá đáng, ta sẽ đá lên lưng ngươi; nếu là tệ tới mức ta chịu không nổi, thúy ngọc yên can của ta sẽ không chút khách khí đánh mạnh vào đầu ngươi, đến lúc đó đánh cho trên đầu ngươi mọc cục u, cũng chỉ có thể trách ngươi bình thường không luyện công thôi.”
Hắn nói đến thế thì nói là muốn đánh Phùng Ngọc Kiếm cho xong, thực sự là buồn cười. Nhưng Phùng Ngọc Kiếm cũng ngoan ngoãn tiếp nhận, còn đưa lưng ra muốn cõng thiếu niên, đơn giản là vì chưởng môn sư thúc đã nói sao có thể cãi lại.
Phó tướng thấy thế ngạc nhiên vội vàng hỏi “Tướng quân, việc hôn nhân ngày hôm nay…”
“Chưởng môn sư thúc nói ta không được cưới thì ta không thể cưới, phái ta có môn quy rất nghiêm, cứ như vậy nói cho Phó tướng.”
Phó tướng mục trừng khẩu ngốc, người đi đón dâu càng thì thà thì thầm. Trong triều có một số đạo lý tất cả đều biết, nếu đắc tội với người quyền quý, chỉ sợ có mấy cái mạng cũng không đủ hãm hại.
Phó tướng càng thêm nóng ruột, kéo ống tay áo Phùng Ngọc Kiếm, đơn giản là vì hắn đối với Phùng Ngọc Kiếm tướng quân trung thành tận tâm, dù sao  tướng quân này cũng là người tốt khó gặp trong triều.
Hơn nữa tướng quân hắn dùng người không màng xuất thân, chỉ xem tài năng, vậy nên hắn thân phận thấp hèn mới có thể nhanh như vậy được lên làm phó tướng, hắn phi thường cảm tạ Phùng Ngọc Kiếm đã cảm tình đề bạt, hiện tại thấy người này sắp làm ra việc ngốc bất lợi cho bản thân, lập tức lo lắng khuyên bảo “Tướng quân, người nói không cưới liền không cưới, Phó tướng kia đâu chịu mất mặt như vậy? Phùng tướng quân, chuyện này với người không có một điều lợi mà có vạn điều hại a.”
Thiếu niên lấy thúy ngọc yên can gõ lên vai phó tướng: “Sao Phùng tướng quân ngươi đã là ngốc tử rồi, đến phó tướng quân ngươi cũng là ngốc tử nốt? Ta chưa nói không cho hắn thành thân, là nói hắn phải làm cho ta hài lòng mới cho hắn thành thân, cô nương kia không biết là đức hạnh xấu quái thế nào, cá tính không biết có phải như cọp cái không, ta lại chưa từng thấy qua, sao có thể để Phùng ngốc tử cưới cô ta; Phó tướng kia nếu có nhiều lời muốn nói, bảo hắn tới võ trạng nguyên phủ nói chuyện với ta, nếu nói được ta thì ta sẽ để nữ nhi hắn cưới Phùng ngốc tử, nếu không nói được thì bảo nữ nhi hắn chờ hoặc là cứ đi lấy người khác.”
“Ngươi chỉ là một kẻ bình dân, Phó tướng là người có địa vị cao hàng đầu sao có thể ngồi đàm sự với người có địa vị thấp như ngươi, đã thế ngươi nói chuyện lại còn khó chịu như thế, chỉ sợ càng đắc tội chọc giận phó tướng, khiến võ trạng nguyên khó xử.” Phó tướng vẻ mặt cực kì bất đắc dĩ nói.
Nhưng Phùng Ngọc Kiếm lại để thiếu niên leo lên vai mình, dặn dò “Tất cả theo lời chưởng môn sư thúc nói, mau đi làm đi.”
Trên lưng hắn cõng thiếu niên, dặn dò xong, thân hình nhảy một cái lên mái hiên.
Thân hình hắn nhẹ nhàng, chứng tỏ khinh công thực sự không kém, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chỉ còn lại phó tướng tiếp tục chậm rãi bước đi, không biết phải xử lý hậu quả thế nào cho tốt.
***
“Tệ, rất tệ, phi thường tệ, tệ tới mức ta muốn đánh ngươi a.”
Thiếu niên ở trên lưng Phùng Ngọc Kiếm, không chút khách khí lấy gậy gõ phía dưới mấy cái, Phùng Ngọc Kiếm chịu đau nhưng vẫn tiếp tục bay đi.
Thiếu niên quát ra lệnh “Định khí tại đang điền cho ta, còn tệ như thế nữa, ta sẽ đá ngươi.”
Phùng Ngọc Kiếm thực sự không biết có chuyện ở đâu, dò hỏi “Chưởng môn sư thúc, ta đã định khí đan điền rồi.”
“Ai~, ta dạy cho ngươi, ngươi còn dùng loại giọng điệu cực kỳ thối nát này để đáp lời ta.”
Thấy khẩu khí hắn tựa hồ không vui, Phùng Ngọc Kiếm là một người thành thật, vội vàng nói “Không dám thưa chưởng môn sư thúc.”
“Không dám? Ngươi vừa cãi lại rõ ràng là dám mà, tất cả mọi người nói ngươi thành thật, ta thấy ngươi là giấu diếm dã tâm thì có. Bảo ngươi khí định đan điền a, ngốc tử, đến cái này cũng không lĩnh hội được, đan điền ở chỗ này.”
Thiếu niên với tay ra, sờ vào đan điền dưới bụng Phùng Ngọc Kiếm, hơn nữa càng sờ càng xuống phía dưới, không biết còn tưởng đang mập mờ ở chỗ ẩn mật của Phùng Ngọc Kiếm. Phùng Ngọc Kiếm đang đi nhanh, trên vai lại bị thiếu niên một tay ôm, lại cõng thiếu niên, không có khả năng đẩy tay thiếu niên ra để hắn sờ loạn mình. Hơn nữa thiếu niên cử động quái dị, hắn bị dọa đến sửng sốt, phản ứng càng không kịp.
“Sao bước chân ngươi lại chậm đi vậy Phùng ngốc tử.”
“Chưởng môn… sư thúc…” Phùng Ngọc Kiếm hoảng loạn, nói cũng lắp bắp.
“Cái gì gọi là gặp nguy cũng không loạn ngươi không biết sao, ta chỉ sờ sờ ngươi có một chút mà cước bộ ngươi đã chậm lại, ngươi ngốc tử này, định lực chân của ngươi kém lắm.”
Hóa ra là đang kiểm tra định lực của mình, vẻ hoảng loạn trên mặt Phùng Ngọc Kiếm thoáng bình ổn xuống, còn xin lỗi nói “Chướng môn sư thúc, đều là ta không tốt, là ta thiếu định lực.”
Ngốc tử này hình như rất thích xin lỗi, thiếu niên nhịn đi tiếu ý, hỏi càng trắng trợn “Phùng ngốc tử, ngươi ngớ ngẩn như thế, còn muốn cưới vợ, ngươi biết đêm động phòng hoa chúc phải làm gì không?”
Phùng Ngọc Kiếm sửng sốt, nghĩ chưởng môn sư thúc nói như đùa, thế nhưng hắn đoán không có khả năng lại đùa giỡn mình một nam nhân a!
Hắn chớp chớp mắt, thầm nghĩ chưởng môn sư thúc có lẽ lại đang thử định lực của mình, cho nên mới cố ý hỏi loại vấn đề kỳ quái này, thành thật trả lời “Ta biết, chưởng môn sư thúc, là nam nữ giao hợp.”
Thiếu niên tựa ở bên tai Phùng Ngọc Kiếm, phả ra khí tức nóng hừng hực, thấp giọng nói: “Ngươi có kinh nghiệm hay không? Phùng ngốc tử, biết cái gì gọi là nam nữ giao hợp không?”
Phùng Ngọc Kiếm thấy bên tai một trận ngứa phát nóng, đến ngực cũng có một luồng nhiệt lưu dị thường, ngứa ngứa, mềm mềm, lại ấm áp dễ chịu. Hắn muốn gãi lỗ tai, lại sợ đối chưởng môn sư thúc vô lễ, đành phải cố nhịn xuống; thế nhưng chuyện đối phương hỏi có liên quan đến việc riêng tư, trên mặt hắn hồng lên, đang nghĩ chuyện này còn kỳ quái hơn hồi nãy.
Hắn không trả lời, thiếu niên còn đập vào đầu hắn, làm điệu bộ chưởng môn nói: “Ta hỏi ngươi sao ngươi lại không đáp, không coi ta ra gì hả?”
Hắn sao dám không để chưởng môn sư thúc trong mắt, đành phải bất chấp khó khăn trả lời “Không có, chưởng môn sư thúc, ta từ trước đến nay chuyên tâm luyện công, đối với phương diện này thờ ơ.”
“Thờ ơ hả? Ngươi gạt ta, ngươi nghĩ ta cũng là ngốc tử đầu óc ngu đần như ngươi sao? Bảo ngươi hảo hảo trả lời vấn đề, ngươi dám một mực chối, nói rõ cho ta.”
Thấy hắn hung hăng như thế, Phùng Ngọc Kiếm vội vã trả lời “Không có, sư thúc, kỳ thực ta… không có kinh nghiệm.”
Đáp xong một hồi mặt hắn liền đỏ bừng lên, đơn giản là đối với nam nhân ở tuổi hắn, không có kinh nghiệm sợ rằng rất ít, thế nhưng hắn ăn nói vụng về, cũng không giỏi giao tiếp với cô nương, hơn nữa hắn thực sự nghĩ luyện công so với cô nương còn thú vị hơn, vậy nên tất nhiên là không có kinh nghiệm.
“Phùng ngốc tử, nói như vậy ngươi vẫn còn thanh thuần sao?”
(=)))))))))))))))))))))))
Thiếu niên thấp giọng nở nụ cười, cười rất bí ẩn, đến mức Phùng Ngọc Kiếm đỏ mặt tới không dám ngẩng lên; hơn nữa lời nhận xét của hắn thích hợp dùng để hình dung một cô nương, không thích hợp để hình dung nam nhân. Thế nhưng Phùng Ngọc Kiếm tâm tư đơn thuần, cũng không nghĩ tới phương diện đó.
Huống hồ Phùng Ngọc Kiếm vừa bị trêu đùa như thế đến cái lỗ tai còn đỏ lên, trong cơn xấu hổ sao có thể đi nghĩ đến thiếu niên hình dung rất quái lạ.
Phùng Ngọc Kiếm cõng thiếu niên trên lưng, vậy nên cũng không thấy thiếu niên vừa nghe được câu trả lời của hắn thì mắt sáng rực lên, có điều trong giọng vẫn như cũ duy trì khí định thần nhàn, làm cho hoàn toàn không nghe ra được ác ý vô cùng.
“Chưởng môn sư thúc ta đây là người tốt, hơn nữa lại cực cực tốt, vì hạnh phúc đời người tương lai của ngươi mà suy nghĩ, ta quyết định đem ngươi dạy cho thông thạo từ đầu tới đuôi, không chỉ phương diện võ công mà thôi, đến chuyện động phòng ta cũng sẽ dạy luôn, không để ngươi sau này bị người ta cười tới chết, sỉ nhục bộ mặt của chưởng môn nhân phái ta.”
“Chuyện… động phòng?”
Phùng Ngọc Kiếm không chỉ lắp bắp, còn bởi vì quá kinh ngạc mà phát sặc ho khù khụ.
Thiếu niên cười nói “Ngươi không có kinh nghiệm sao có thể cưới vợ a, ngươi cưới vợ rồi, vạn nhất nàng không hài lòng biểu hiện của ngươi, bẩm báo với ta đây, hoặc là tuyên truyền cho đầu đường cuối ngõ đều biết để gièm pha chuyện của ngươi, môn phái ta chẳng phải là mất hết cả thể diện sao.”
Chuyện này khó mà phát sinh thế nhưng miệng lưỡi thiếu niên so với Phùng Ngọc Kiếm tốt hơn mấy trăm lần, Phùng Ngọc Kiếm căn bản không biết phải phản bác thế nào để tránh cho phải xấu hổ như thế.
Thiếu niên còn vỗ vỗ vai hắn, bảo chứng nói “Phùng ngốc tử, ngươi yên tâm đi, ta kinh nghiệm cao siêu, cô nương muốn lên giường cùng ta xếp vòng quanh kinh thành không hết, ta tuyệt đối đủ bản lĩnh để dạy ngươi từ đầu tới cuối.”
Phùng Ngọc Kiếm thực sự thấy rất quái lạ, thế nhưng hắn từ trước đến nay kính trọng sư trưởng, bản tính lại đơn thuần, hơn nữa chưởng môn sư thúc hình như là thực sự muốn giúp hắn, từ chối ý tốt của người khác hình như cũng không hay cho lắm.
Mà chưởng môn sư thúc có vẻ là thực sự vì hắn suy nghĩ, ngay cả chưởng môn sư thúc nói có quá mức phóng đại, dù sao tuổi còn trẻ như vậy kinh nghiệm sao có thể nhiều như thế, nhưng hắn vẫn chịu đựng xấu hổ, nói lời cảm tạ “Đa tạ chưởng môn sư thúc.”
“Đừng khách khí, đừng khách khí, ha ha, không cần khách khí, ta sẽ dùng hết tất cả năng lực để giúp ngươi.” Thiếu niên mặt mày hớn hở nở nụ cười, cái nụ cười đó quả thật chỉ có thể lấy ‘gian trá không gì sánh được’ để hình dung.
***
“Ngươi nói cái gì? Quả thực là nực cười, muốn biến ta thành trò cười cho toàn bộ kinh thành sao? Phùng Ngọc Kiếm đâu? Hắn đã đi đâu rồi? Nói không cưới liền không cưới, đem nữ nhi của ta trở thành cái gì?”
Phó tướng Lâm Trọng Ân tức tới đập bàn kêu to, không để ý tới bao nhiêu tân khách đang ở đó, đơn giản là cái đồ cẩu Phùng Ngọc Kiếm nói cái gì chưởng môn sư thúc bảo hắn không thể cưới thì hắn không thể cưới. Thiên hạ nào có loại sự tình này?
Hơn nữa hắn là quý vi Phó tướng, chịu loại mất thể diện này, vạn nhất truyền ra phong thanh, còn có thể làm cho người ta tưởng lầm nữ nhi hắn không ra gì, hắn càng không còn chút mặt mũi nào nữa.
Nghe tới đó, phó tướng của Phùng Ngọc Kiếm cũng không biết phải làm sao.
Lâm Trọng Ân đứng lên, cực kì giận dữ cười lạnh nói “Cái tên chưởng môn sư thúc kia đi đâu rồi?”
“Đang ở nhà Phùng tướng quân làm khách.”
“Xem ta đi chém cái tên chưởng môn sư thúc rách nát không đáng một xu kia, để coi Phùng Ngọc Kiếm cưới hay không cưới?” Lâm Trọng Âm gầm lên với hạ nhân “Triệu tập nhân mã cho ta, có bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, ta muốn đánh thẳng tới cái cẩu võ trạng nguyên phủ của Phùng Ngọc Kiếm kia, ngày hôm nay nếu không đem tên chưởng môn sư thúc chết tiệt đó chém thành hai mảnh thì tên của Lâm Trọng Ân ta sẽ bị viết ngược lại.”
***
Phó tướng của Phùng Ngọc Kiếm không khuyên bảo được, Lâm Trọng Ân mang theo hai, ba trăm người nhắm thẳng tới võ trạng nguyên phủ, bao vây xong, lại mang theo hơn năm mươi người xông vào.
Mà Phùng Ngọc Kiếm vừa cõng chưởng môn sư thúc về võ trạng nguyên phủ xong, thiếu niên lại ngang ngược nói hắn muốn đi tham quan trạng nguyên phủ, Phùng Ngọc Kiếm đành phải đưa hắn đi một vòng.
Thiếu niên vừa đi vừa chê, chê chỗ này bày biện không đẹp, chỗ kia phong thủy không tốt, các loại hoa cỏ xấu tới không coi nổi; đi xong một vòng, cũng chê xong một vòng, mới về phòng lớn, không ngờ đã thấy Lâm Trọng Ân mang theo rất đông nhân mã xông vào.
Phùng Ngọc Kiếm lấy làm kinh hãi, tuy đã nghĩ sẽ làm Lâm Trọng Ân tức giận nhưng không ngờ lại tức đến vậy. Mà thiếu niên ngồi ở đại vị, ngáp một cái thật dài, thấy cao quan Lâm Trọng Ân mà như thể không thấy, còn nhấc chân gác lên bàn, dáng vẻ không biết lớn nhỏ gì hết.
Lâm Trọng Ân đã nghe người khiêng kiệu hoa nói thiếu niên một thân y phục rách rưới chính là chưởng môn sư thúc của Phùng Ngọc Kiếm, ngồi bên đường cản ngựa, còn không cho phép Phùng Ngọc Kiếm cưới vợ; hiện tại vừa thấy một niên thiếu mặc phá y kiêu ngạo ương ngạnh ngồi ở trên chủ vị, càng kết luận chính là người hôm nay mình muốn giết, lập tức quát ra lệnh “Bắt thiếu niên kia cho ta.”
Phùng Ngọc Kiếm nhanh chóng ngăn ở trước nhân mã “Không được phép nhúc nhích, ai dám đụng đến chưởng môn sư thúc của ta, ta tuyệt đối không tha.”
Lâm Trọng Âm tức giận đến rung cả ria mép, trừng mắt “Phùng Ngọc Kiếm, ngươi vì tên chưởng môn sư thúc rách này, không cưới nữ nhi của ta, ngươi có ý tứ gì? Người đâu, bắt lại cho ta, không cần để ý Phùng Ngọc Kiếm.”
Võ trạng nguyên nói không được động, Phó tướng lại nói nhất định phải bắt. Người là Lâm Trọng Ân mang đến, hơn nữa chức của Lâm Trọng Ân cao hơn Võ trạng nguyên, mọi người đương nhiên là nghe Lâm Trọng Ân, cả đám lập tức tràn lên.
Phùng Ngọc Kiếm có thể một người chống lại hơn hai mươi người, thế nhưng tình cảnh hôm nay hỗn loạn, người tới ít nhất có hơn năm mươi, lại không thể đả thương người của Lâm Trọng Ân, tránh cho Lâm Trọng Ân càng thêm tức giận, vậy nên hắn thực sự khó có thể hạ thủ, chỉ có thể bảo hộ phía trước chưởng môn sư thúc, thấp giọng nói. “Chưởng môn sư thúc, ta bảo hộ ngươi đi.”
Thiếu niên lấy tay quạt quạt, vẻ mặt thờ ơ, vẫn như cũ khí định thần nhàn, nhưng lại kiêu ngạo tới vô pháp vô thiên  “Đi cái gì mà đi, ta không bảo Lâm Trọng Ân đi là nể mặt hắn rồi, hắn còn muốn bảo ai đi, hắn đúng là mượn gan trời a.”
“Ngươi dám hô thẳng tên ta, coi thường mệnh quan triều đình, tội thêm một bậc, lập tức bắt xuống trị tội cho ta.”
Lúc trước thiếu niên gọi tên Phùng Ngọc Kiếm là bởi vì Phùng Ngọc Kiếm là đệ tử môn phái hắn, luận về vai vế hắn đúng là có thể gọi thẳng tên; thế nhưng Lâm Trọng Ân là trọng thần triều đình, hắn dám hô thẳng, nếu không bị bắt giam quy kết trị tội mới là lạ, còn Lâm Trọng Ân càng nhân cơ hội này cho hắn chết không có chỗ chôn.
Thiếu niên vốn đang nằm nghiêng trên ghế, hiện tại duỗi duỗi người, nhướn cao mày một cách đanh đá, trên mặt bày ra khí chất tôn quý “Lâm Trọng Ân, ngươi quan uy thật lớn a, phong tỏa đường dân, gây rối cho bách tính, hiện tại đến ta cũng muốn trị tội. Giỏi lắm, ta không biết một Phó tướng nho nhỏ lại có thể có điệu bộ lớn được như thế đấy.”
“Mao đầu tiểu tử kia, còn dám ăn nói ngông cuồng, xem ta…”
“Xem ngươi thế nào a?” Thiếu niên dùng thúy ngọc yên can gõ lên mặt bàn.
Lâm Trọng Ân đang nói phân nửa, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch. Người hắn mang theo còn chưa vọt tới trước mặt thiếu niên thì bản thân hắn đã hướng tới trước ngăn cản, thanh âm run rẩy khàn khàn “Toàn bộ dừng tay cho ta, dừng tay! Ai cũng không được nhúc nhích!”
Lời nói hắn xoay chuyển như thế, người đến theo đều sửng sốt, quả thực dừng bước, mà mặt Lâm Trọng Ân đã đầy mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.