Thấy Đức vương gia rốt cục cũng đi ra, Thủy Đào Hoa không nhịn được tiếu ý nữa, phá lên cười ha hả, cười đến chảy nước mắt còn không ngừng “Ngươi thực sự là tuyệt, có phải ngươi toàn dùng chiêu này làm cho người ta nói không nên lời, không thể làm gì khác hơn là làm theo lời ngươi đúng không?”
Lãng Đằng Dạ cũng cười “Đây là điểm tốt duy nhất của Lãng đại tướng quân giả bộ nghiêm túc, thật có ích.”
Lãng Đằng Dạ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Thủy Đào Hoa, biến tiếng cười thành tiếng thở dốc, tay hắn cũng níu lấy quần áo Lãng Đằng Dạ, phát ra thanh âm ngọt ngào.
“Quả thực phải đánh ngươi một trận, tại sao ngày thứ hai sau khi được ta đưa về nhà thì lại chết hả.”
Thủy Đào Hoa ôm cổ Lãng Đằng Dạ, thở hổn hển biện bạch “Bởi vì ta không muốn ngươi thương hại ta, nói ta là kẻ đại ngốc đi yêu ngươi, sau đó để ngươi nói cho ta biết ngươi muốn cưới Tô Liên Liên cái xú nữ nhân kia, chẳng phải là khiến ta nôn mửa đến chết sao, để ta chết cũng không nhắm mắt.”
“Nói bậy, ta bảo sẽ cưới Tô Liên Liên lúc nào sao ta không biết?” Lãng Đằng Dạ thoáng đẩy thủy Đào Hoa ra, nhướn lông mày lên hỏi, trong giọng có chút nghi hoặc.
“Cha ngươi mỗi lần tới đều nói vậy, còn nói…” Thủy Đào Hoa quay mặt ra chỗ khác, giận dỗi nói “Còn nói ngươi chọn rất nhiều thứ quý giá gì đó đưa tới cho Tô Liên Liên, ngươi… ngươi đi cưới cô ta đi a, sao lại không đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493907/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.