Kỳ thực lúc ở tại tiểu ốc mỗi đêm cũng không phải là vô vị, bởi mỗi lần ngủ hắn sẽ mơ tới Lãng Đằng Dạ. Hắn rất sợ, vậy nên hắn mới không ngủ, thà phải trợn mắt nhìn cái ‘mỹ nhân trì’ kia cũng không chịu dùng giếng khoan.
( mình đoán cái này ý là “thà chết còn hơn” =)))
Hai người họ cả một ngày tới tận bình minh vẫn không rời nhau ra, hắn ngồi trên người Lãng Đằng Dạ, bọn họ dùng một tư thế cực kì xấu hổ để tận hưởng vui thích.
Lãng Đằng Dạ hôn hắn, hắn không biết bọn họ đã hôn bao lâu, chỉ biết là trên người toàn mùi vị của đối phương, mãi đến tận khi có tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
“Tướng quân, phải vào triều sớm, nhanh lên kẻo không kịp.”
Lãng Đằng Dạ lúc này mới đứng dậy mặc y vật vào, hắn không biết có muốn nói lời tự dối mình không, thế nhưng Lãng Đằng Dạ không nói với hắn điều gì đã đi.
Hắn rốt cuộc nằm ở đầu giường khóc nấc lên, giống như nhiều năm trước đi theo Lãng Đằng Dạ vào hương khuê của danh kỹ đó hắn cũng khóc nức nở, cho đến lúc khản cả tiếng vẫn không ngừng khóc.
Hắn rất hận cha hắn luôn đem hắn ra so sánh với Lãng Đằng Dạ, vậy nên ngày đêm theo dõi Lãng Đằng Dạ, muốn truy ra nhược điểm dù là nhỏ nhất của người đó, nhưng trước sau vẫn không tìm ra. Mãi đến khi Lãng Đằng Dạ mê đắm một danh kỹ thích xướng nhạc, cũng tốn không ít tiền bạc, mỗi tháng đều tới nịnh nọt, không quá nửa tháng, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493904/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.