Lúc tỉnh lại Cảnh Hồi Tuyết thấy mình đã nằm trên giường, tỳ nữ đang chăm sóc giúp hắn lau mồ hôi, vẻ mặt lo lắng hỏi “Cảnh thiếu gia, ngươi thế nào lại toàn thân ướt đẫm ngất xỉu tại hoa viên, khiến chúng ta sợ quá vội vàng đỡ ngươi vào phòng, Thiếu gia còn lập tức phái người đi tìm đại phu. Ngươi đã mê man cả ngày, chảy biết bao nhiêu là mồ hôi.”
Cảnh Hồi Tuyết nghĩ muốn đẩy chăn ra ngồi dậy, thế nhưng cả người hắn bủn rủn hoàn toàn vô lực, cho nên vừa mới dậy đã lập tức lại ngã xuống giường.
Tỳ nữ vội vàng đỡ hắn “Đừng nhúc nhích, Cảnh thiếu gia, đại phu nói mạch tượng ngươi kỳ quái, cả buổi chiều ngồi với Thiếu gia nghiên cứu xem nên cho ngươi uống thuốc gì, vất vả lắm mới ghi được vài đơn thuốc, hiện tại đang sắc đó.”
“Không cần uống thuốc đâu, cơ thể của ta uống thuốc gì cũng không khỏe được.”
Tỳ nữ cho rằng hắn nghĩ ngợi lung tung, an ủi khuyên giải “Cảnh thiếu gia đừng nói như vậy, ngươi tuổi còn trẻ, Thiếu gia lại chiếu cố ngươi như thế, nhất định sẽ tìm đại phu giỏi nhất, thỉnh bọn họ kê thuốc tốt nhất, ngươi sẽ mau khỏi thôi.”
“Ta vốn là một người chết, nhẽ ra mệnh đã tuyệt, chỉ là nhờ vào thần lực của Thần tử mới sống được đến bây giờ. Ta căn bản là không có bệnh, đến đại phu giỏi nhất thế gian là Dược sư Miêu Cương cũng không chữa được thì nói làm gì đến mấy đại phu Trung Nguyên.”
Thấy hắn càng nói càng không hợp lý, tỳ nữ lắc lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493885/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.