Cảnh Hồi Tuyết từ hôm đó trở đi luôn nghĩ Hạ Vô Trần có âm mưu, vậy nên chỉ cần Hạ Vô Trần vừa vào phòng là hai con mắt hắn mở hết cỡ săm soi nhìn Hạ Vô Trần trừng trừng, muốn xem hắn đến tột cùng là định diễn cái trò gì.
Mà Hạ Vô Trần đối với ánh mắt hồ nghi của hắn thường chỉ thân mật mỉm cười đáp lại, còn hết lần này đến lần khác ân cần hỏi han dặn dò hắn: cẩn thận lạnh này, mặc nhiều y phục vào này, ăn nhiều nhiều một chút này.
Còn nữa, quả thực là Hạ Vô Trần ra ngoài mua đồ ăn cùng thuốc bổ cao cấp cho hắn, nào tổ yến, nào vây cá, nào nhân sâm, như thể bạc không dùng làm gì đều hướng vào bụng Cảnh Hồi Tuyết hết, mấy món bình thường như gà vịt thịt cá thì càng không phải nói.
Cảnh Hồi Tuyết ăn đầy miệng du quang, người trông cũng đã khá lên nhiều. Đối với Cảnh Hồi Tuyết mà nói, không ăn thì thật uổng phí, đồ người khác mua cho đương nhiên phải nhân cơ hội này ăn cho đã đời rồi.
Hạ Vô Trần không chỉ cho hắn ăn ngon mà thôi, còn cho từng rương từng rương y phục cùng vật phẩm hoa quý toàn bộ đem vào phòng hắn; chỉ cần là Cảnh Hồi Tuyết thích, quý giá thế nào cũng mua về cho hắn, không cần nói đến câu thứ hai.
Cảnh Hồi Tuyết ngủ vài ngày thân thể khá hơn, mà thực ra vốn cũng chẳng phải bệnh tật gì.
Hạ Vô Trần thấy hắn đã khỏe, thường dẫn hắn ra ngoài du ngoạn. Cảnh Hồi Tuyết ở Miêu Cương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493883/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.