Ái dục triều dâng đến tận giờ Ngọ khiến Lăng Quất Lục không thẳng lưng ngồi dậy được. Hắn lại bị Thiệu Thánh Khanh ôm đến gian phòng tắm rửa, ngượng ngùng giấu mặt trong ngực thơm mùi dễ chịu của Thiệu Thánh Khanh, trước sau không dám ngửng lên. Thiệu Thánh Khanh hình như với thân thể hắn rất mê, khăng khăng đòi tắm rửa hộ hắn.
Hắn đành phải xấu hổ để Thiệu Thánh Khanh tẩy trừ thân thể hộ. Để hồi báo, hắn cũng đỏ mặt tim đập giúp Thiệu Thánh Khanh xả nước. Thiệu Thánh Khanh trìu mến hôn hắn thật lâu. Chờ bọn họ tắm rửa xong thì trời đã tối. Ăn xong, Thiệu Thánh Khanh dắt hắn về phòng.
Vào phòng xong, Thiệu Thánh Khanh biết hắn khó ở, để hắn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lăng Quất Lục sợ hãi kéo tay Thiệu Thánh Khanh, thấp giọng nói “Ngươi không ngủ cùng ta sao?”
Thiệu Thánh Khanh nguyên là muốn đi ra ngoài xem ruộng đồng Thiệu gia. Thấy ánh mắt hắn khát cầu (*) như vậy, đột nhiên linh quang lóe lên, ôm lấy Lăng Quất Lục.
“Ta mang ngươi ra ngoài đi dạo”
Còn chưa hiểu ý hắn Lăng Quất Lục đã thấy thân thể chuyển động. Bi Thiệu Thánh Khanh ôm trong lòng, giống như gió cấp tốc bay ra khỏi Thiệu gia. Hắn sợ đến ôm chặt lấy Thiệu Thánh Khanh, lòng kinh hoảng không thôi.
Mãi đến khi rời khỏi Thiệu gia một khoảng hắn mới được buông tha.
Lăng Quất Lục hỏi “Đây là công phu gì vậy?”
Thiệu Thánh Khanh cười “Ta ở ngòai mười tám năm, luyện võ kiện thân, cái này chỉ là khinh công phổ thông mà thôi. Tiểu quai, không có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493873/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.