Tả Khinh Việt chẳng hề che giấu ánh mắt lưu luyến trên gương mặt Cừu Nhạn Quy, như đang tán thưởng thật.
"Thiếu chủ quá khen."
Cừu Nhạn Quy bất giác nghiêng đầu nhìn người ngã ngổn ngang dưới tháp của mình, chau mày.
Khoát Nhĩ hôn mê, mấy tên thích khách khác trừ vị bị gỡ cằm trói lại kia thì đều đã tắt thở.
Cừu Nhạn Quy không còn cách nào khác đành dùng dây thừng trói Khoát Nhĩ lại luôn, lúc khom lưng không chú ý lắm nên vết thương ở hông lại chảy máu, thích khách cúi đầu nhìn qua một cái, không quan tâm.
Ánh mắt Tả Khinh Việt tối lại, dời mắt lắc nhẹ chuông bạc ở hông, hai bóng người đáp đất trong nháy mắt, "Chủ tử."
Tả Khinh Việt lại ngồi về mép giường, hơi gật đầu, "Thu dọn đi."
Ảnh Lục và Ảnh Thập hiểu ý, mặc dù bọn họ ẩn núp ở chỗ tối nhưng đều thấy rõ hết cục diện, ánh mắt Ảnh Lục lia qua vùng bụng bị thương của Cừu Nhạn Quy, không nói lời nào nhận lấy dây thừng trong tay hắn.
Cừu Nhạn Quy chỉ đành buông tay, cúi đầu nhìn lại vết thương rướm máu, giơ tay dùng quần áo che để tránh cho máu nhỏ xuống.
Ảnh Thập ngước lên liếc hắn, trước khi vác xác đi thấp giọng nhắc nhở, "Vết thương."
Cừu Nhạn Quy hơi bất ngờ, song vẫn lắc đầu, "Không sao."
Vết thương đã bôi thuốc, theo kinh nghiệm thì qua một hồi máu sẽ ngừng chảy thôi.
Ảnh Thập lắc đầu, hợp lực với Ảnh Lục đem người tứ tung trên đất đi, cửa sổ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-khach/2744455/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.