Chương trước
Chương sau
"Thiếu chủ, nhiều người quá."

Nối đuôi cách phía sau không xa có phần khác với họ dự liệu, vốn cho rằng là tới thăm dò thực hư, không ngờ lại tới nhiều người như vậy.

Xem cách ăn mặc hiển nhiên không chỉ có một môn phái, cũng không giống tới thăm dò hư thực, mà rõ ràng là ủ mưu từ lâu.

Ảnh Lục cau chặt mày, dòm chừng xem xung quanh có kẻ tập kích hay không, bọn họ đi một vòng tới một hẻm tối của phố hẹp, cuối hẻm tối có một phế trạch, ban đầu là phân nhánh của kiếm tông nhưng tiếc không thể trụ qua hai mùa thu đông tại giang hồ này, sau cùng liền trở thành nơi hoang vu hiếm có dấu chân người.

Sự rực rỡ của lễ hoa đăng cũng không thể chiếu cố nó nửa phần.

"Người?" Giọng nói lạnh nhạt bị gió thổi lan vào trong đêm tối.

Tả Khinh Việt nghe thấy thế đầu tiên là bay lên nóc nhà, sau đó cười thật khẽ, đứng chắp tay, giễu cợt đầy ác ý, "Từ lúc nào mà một đám giun dế cũng xứng xưng là người."

Ảnh Lục ngơ ngác.

Hắn gọi chủ tử đã lâu, có lẽ thật sự quên mất.

Xưa kia vị này là đi ra từ trong núi thây biển máu của Miêu Cương, một mình đoạt quyền từng bước lên mây, chỉ vỏn vẹn vài năm đã phá hủy căn cơ của Ngụy Sơ, sau đó tàn sát hết Ngụy phái.

Ảnh Lục nhìn chăm chú chủ tử đứng trên mái hiên hệt như tuyết tùng, chợt nhớ tới năm xưa thiếu chủ đẫm đầy máu tiến vào đại điện, lại ung dung bước lên bậc thềm.

"Miêu Cương khách" ngoan ngoãn đi theo phía sau y, Tả Khinh Việt còn dùng khăn lau sạch vết máu trên tay, ngồi vững vàng trên chiếc ghế trên cao nhất bễ nghễ nhìn mọi người, rồi nở một nụ cười hờ hững.

"Nếu như không phục, đi lên tìm chết."

Mà giờ đây thiếu chủ đứng chắp tay vẫn là tư thái bễ nghễ ấy, hệt như cây tùng thiên lôi cũng không đánh gãy được, dù cho khi đó y chỉ có một mình.

Dù cho bây giờ bên cạnh y cũng chỉ có một Ảnh Lục.

Tả Khinh Việt trông đám tử sĩ không ngừng áp sát, nhưng lại cẩn thận dừng trước mặt họ, cong môi, "Chó không phải giỏi cắn người nhất à, sao đến các ngươi còn phải nhờ người khác dạy vậy?"

Nơi đây yên tĩnh, có thể thoáng nghe thấy tiếng động sôi nổi ồn ào, còn phế trạch giăng đầy mạng nhện, tiếc thay nỗi hiu quạnh chốn này bên ngoài lại chẳng nghe thấy.

Mấy nhóm người hạ tốc độ, chậm chạp dừng trước phế trạch, mặc dù bọn hắn đều mặc đồ đen, đeo mặt nạ không thấy được diện mạo, nhưng cách ăn vận khác hẳn nhau, rõ ràng không hiến sức cho cùng một chủ tử.

Nhưng lạ là, bọn họ đều ăn ý bao vây hai người trên phế trạch.

Như thể đã có liệu trước, mà cũng có thể là đã dự mưu từ lâu.

Sắc mặt che dưới lớp vải đen của Ảnh Lục trở nên nghiêm trọng, hắn để ngang kiếm trước ngực, cảnh giác kẻ địch có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào.

Vừa rồi hắn đã lắc chuông truyền lệnh ảnh vệ cùng với "Miêu Cương Khách" gần đó tiến tới, chỉ có điều trước lúc đó e là bọn họ phải có một trận ác chiến.

"Quả không hổ là Tả thiếu chủ, Thái Sơn sụp ngay trước mắt mà mặt không biến sắc, chỉ là không biết lần này liệu thiếu chủ có mang đủ người có thể cùng thiếu chủ cùng trải nguy nan hay không?"

Một tên che mặt dẫn đầu trong số bật cười, âm u rét lạnh nói.

Tả Khinh Việt nghe thế cười to, cười đến đỗi khiến tên che mặt vừa lên tiếng kia nắm chặt chuôi kiếm, mắt mày lộ ra ẩn giấu sát ý đậm đặc.

"Ngươi coi trọng bản thân quá thể, lại còn vừa Thái Sơn vừa nguy nan......" Tả Khinh Việt vẫn còn cười, dùng ngón tay thon dài quệt nhẹ giọt nước óng ánh trào ra ở khoé mắt, thở hắt ra rồi mới dịu giọng bảo, "Phải chăng là coi bản thân thành người quá rồi không?"

"Để chủ tử ngươi đứng trước mặt ta e rằng cũng không dám lắm mồm, thế mà một con chó không nêu được tên như ngươi lại sủa cái gì ở đây?"

Người kia lập tức rút kiếm, gào, "Tả Khinh Việt, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!"

Ảnh Lục căng chặt cơ, chỉnh người thành tư thế tấn công.

Tay áo Tả Khinh Việt bay phất phới, khẽ cong môi cười.

Trong khi những người che mặt chờ đợi hành động đều không hề chú ý thấy, dưới mặt đất chung quanh phế trạch đổ nát không biết từ bao giờ đã tập hợp lượng lớn "hắc ảnh", bọn nó có kích thước rất nhỏ, trông như loài bò sát nhỏ bình thường.

Tả Khinh Việt để lộ bàn tay trắng nõn, hơi gập đốt tay, một con cổ trùng sáu chân kỳ dị đang ngoan ngoãn nằm sấp ở đầu ngón tay, sừng ở đỉnh đầu hất nhẹ lên, lớn gấp ba lần có hơn cổ trùng dưới đất.

"Bé cưng mới tới vẫn chưa thấy qua cảnh đời." Ánh mắt Tả Khinh Việt ngậm ý cười nhìn đám thích khách phía dưới bỗng chốc biến sắc, vui vẻ nói, "Tả mỗ trước xin cảm ơn sự hào phóng của chủ tử các ngươi, phần lễ này......tại hạ từ chối thì bất kính."

Thích khách bên phía nhìn nhau, đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, dồn dập tấn công Tả Khinh Việt.

Thiên tơ lao ra từ đầu ngón tay đâm thủng cổ họng của người che mặt chỉ trong chốc lát, còn Tả Khinh Việt vẫn giữ nguyên nét mặt.

Ảnh Lục chắn vững trước người chủ tử, nhưng không bằng được người đối diện quá đông đảo, khó tránh khỏi sẽ có sai sót, nhưng hắn không dám tùy tiện điều chỉnh vị trí, Ảnh Lục cau chặt mày.

Máu tươi ngấm ướt nền đất giữa đao quang kiếm ảnh, cổ trùng màu đen bị bao bọc bên trong, trên con đường bò qua để lại từng vết máu nhìn mà ghê người, sau đó lại bị nuốt chửng gần hết.

Trước đây Phệ cổ chưa từng hiện thế, là cổ mới y luyện ra, mẫu cổ chính là con trên tay Tả Khinh Việt, đúng như tên của nó, nơi đi qua không còn manh giáp, vết máu tàn dư cũng dần khuất đi trong biển cổ lúc nhúc, bấy giờ mọi người mới hoảng hốt.

Ảnh Lục nhờ đó mà được nghỉ xả hơi, còn Tả Khinh Việt đã rời khỏi mái nhà đáp lên một bên thân cây rậm rạp, những người còn lại đương nhiên không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội tấn công nào, nhao nhao đổ xô tới, sắc mặt Tả Khinh Việt lạnh nhạt, thiên tơ ở đầu ngón tay nhanh chóng đâm ra.

Ngay lúc này, một tiếng kêu gào đau đớn kinh hoàng xé rách chân trời, người che mặt tụt ở phía sau vô thức dừng thế công, bất cẩn rơi vào trong đám cổ, chúng ngay lập tức cuốn tới vây thích khách bên trong tới mức chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra một đường nét hình người, sau tiếng kêu gào thích khách đau đớn giẫy giụa trên đất hai cái, sau đó bất động, cổ trùng màu đen trên người cũng từ từ rời khỏi cơ thể hắn.

Hình người dần dần tan rã, cho đến khi cổ trùng lui hết đã không còn thấy nửa cái bóng.

Mọi người tại hiện trường không ai không cảm thấy rét lạnh, tuy đã sớm nghe nói Miêu Cương tà môn, thế nhưng tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, đây không khác gì nơi nuốt người không nhả xương.

Thiên tơ đột nhiên đâm xuyên cổ họng vài tên thích khách, lưỡi kiếm của Ảnh Lục cũng tới theo, giờ đây bọn hắn mới như choàng tỉnh, tấn công thêm một lần nữa, nhưng có lẽ cảnh tượng vừa rồi quá mức kinh hãi thế tục, nên lúc bọn hắn ra tay không có lộ hết sự sắc bén như ban đầu, mà trở nên cẩn trọng hơn.

Có số tên nhạy bén nhận thấy bất thường đã lặng lẽ để hai kẻ trốn đi mật báo cho kiếm tông, Ảnh Lục đương nhiên nhìn thấy, có điều giờ hắn không rỗi bận tâm, người che mặt không muốn đánh nhau tới chết với Ảnh Lục, vì vậy chừa vài tên lại rồi đánh tới Tả Khinh Việt, Ảnh Lục buồn bực, xuống tay cũng hiểm độc hơn.

Hắn biết thiếu chủ ứng phó được, song nếu người của họ còn không tới, nhiều người như vậy gộp lại thì chắc chắc thiếu chủ phải bị thương.

Việc hắn biết sao thiếu chủ không biết cho được?

Nhưng năm đó khi Miêu Cương đại loạn, Tả Khinh Việt đã nổi tiếng là kẻ liều mạng, y hoàn toàn không để tâm đến sống chết của mình.

Cho dù dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể cắt đứt vài sợi tóc của kẻ thù.

Y cũng quyết phải lấy vài sợi tóc này bằng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.