Cừu Nhạn Quy sựng lại, hãy còn chưa nếm được tình cảm ẩn giấu bên trong, cửa đã bị gõ nhẹ hai cái.
Tả Khinh Việt tiện thể thu thiên tơ về, khép áo lại cho Cừu Nhạn Quy đoạn bình thản đáp một tiếng.
"Chủ tử, thuốc đã sắc xong." Ảnh Thập đẩy cửa vào, cẩn thận bưng một chén thuốc.
Tả Khinh Việt đương tính nhận lấy, Cừu Nhạn Quy đã nói trước một bước, ngữ điệu còn chứa chút quẫn bách, "Vậy làm phiền Ảnh Thập rồi."
Ảnh Thập nghẹn thở, làm bộ không nhìn thấy bàn tay vừa rụt về của thiếu chủ, mặt không đổi sắc bưng thuốc, hiểu chuyện kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, dùng muỗng cẩn thận đút cho hắn.
Sau lưng đổ xuống một cái khoảng bóng nhỏ, Ảnh Thập ưỡn sống lưng, nhìn thẳng vào cái chén và muỗng trong tay giống như một tên đầu gỗ đã mất cảm quan.
1
Kể từ khi có một suy đoán không thực tế ban nãy, Ảnh Thập liền không dám đối mặt với Cừu Nhạn Quy nữa.
Huống chi sau lưng còn có một chủ tử nhìn chằm chằm "như hổ đói", Ảnh Thập thầm thấy hối hận, sớm biết như này thì không nên lười biếng ném việc cho Ảnh Lục, khúc gỗ bự kia mới hợp ở chỗ này.
"Ngươi gấp lắm à?" Tả Khinh Việt nhìn một hồi rồi thản nhiên mở miệng, giọng điệu khó lường, "Hay là nói, ngươi muốn phỏng chết hắn?"
Bờ môi hơi tái của Cừu Nhạn Quy bị hơi nóng đun cho hồng hào lên hẳn, Ảnh Thập nghe vậy lập tức hoàn hồn, trong lòng giật thót, thấp thỏm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-khach/2744443/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.