Trong ngục cung lặng ngắt như tờ, hoàn cảnh này vốn dĩ là loại mà thích khách quen, nhưng có lẽ hình bóng chói loá như vừng dương vừa ló từng ghé thăm, khi mọi thứ trở về yên tĩnh, Cừu Nhạn Quy cảm nhận được một nỗi lạ lẫm lẽ ra không nên thuộc về hắn.
- -- Ỷ lại và bất an.
Cừu Nhạn Quy thu ánh nhìn cố định tại phía cửa lớn ngục cung về, giơ tay nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi mỏng nhoi nhói, căng thẳng cùng hứng khởi vơi nhạt theo gót thiếu chủ rời đi.
Thay vào đó là sự chán ghét chính mình, đáy lòng cảm thấy chua chát.
Bị nhốt ở ngục cung này, không có mưu ma chước quỷ, kẻ thù đuổi giết trên giang hồ, cũng không có nhân sinh muôn hình vạn trạng, ồn ã bồn chồn, hắc y đã đổi sang xiêm trắng, bội kiếm chưa từng rời thân không biết tăm hơi, tín vật thiếu chủ để cho hắn cũng biến đâu mất, trong mắt hắn chỉ còn lại ngục cung tan hoang xám xịt, cùng với bóng dáng đời này khó phai.
Hắn như đã thật sự quên mất mình là ai, tự nguyện sa đà trở thành một...món đồ chơi dâng lên người tìm vui thưởng thức.
Bàn tay hắn vô thức lần tới hông, nhưng bỗng chạm vào trống rỗng, Cừu Nhạn Quy sửng sốt, chậm chạp buông thõng tay xuống.
Chuông bạc ba năm nay hắn vẫn luôn giấu ở hông cũng không thấy nữa, khi đó hắn biết rõ cái chuông ấy sẽ không kêu.
Nhưng Cừu Nhạn Quy vẫn lắc nó theo bản năng, cứ cảm thấy biết đâu khoảnh khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-khach/2744408/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.