Mùi thuốc đắng chát vấn vít nơi đầu mũi.
"Công tử." Dịch Tầm đặt thuốc lên bàn, không hề có ý xem thường mà lễ phép bảo, "Thuốc đã sắc xong, nguội chút hẵn uống."
"Đa tạ." Cừu Nhạn Quy đứng dậy cảm ơn.
Dịch Tầm lắc đầu, trước lúc đi giúp hắn đóng cửa phòng nhỏ lại, nơi này là thư phòng của Dịch lão tiên sinh, yên tĩnh thanh nhàn, hương mực thoang thoảng, nhưng khá bất ngờ khi nó át được không ít mùi đắng.
Cừu Nhạn Quy nhìn chén sứ trước mặt, thoáng ngẩn ra.
"Đều là những bệnh khó chữa kéo dài....tiểu công tử bị thương đến tâm mạch, vết thương lâu năm vẫn còn chưa khỏi, nếu không phải nền tảng tốt...."
Lời của Dịch lão tiên sinh văng vẳng trong lòng, Cừu Nhạn Quy sờ ngực, trước mắt như hiện lên hình ảnh vụn vỡ mịt mờ.
Hơn nửa tháng bị Phùng Đông tra khảo hành hạ, hắn không biết đêm nay đêm nào, bị trói trên cột gỗ thụ hình, vết thương rách ra rồi lành lại, Phùng Đông coi hắn là người thử cổ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những con cổ trùng xấu xí ấy chui vào da thịt, sau khi mơ màng tỉnh dậy thì được giải cổ độc, thêm vào đó, mấy năm nay hắn thăm dò "Trung cổ" chung quy cũng sẽ hạn chế hắn đến một mức độ nào đó, phản phệ nội thương.
Và cứ mãi như thế, bệnh trầm kha kéo dài đều do Bất Ngữ các ban tặng.
Trong con ngươi luôn tĩnh lặng của Cừu Nhạn Quy loé lên sự chán ghét và hận thù, hắn siết chặt tay, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-khach/2744394/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.