Cừu Nhạn Quy không nhịn được nắm chặt chuông bạc trong tay, không ngẩng đầu lên ngay mà trước tiên cẩn thận buộc nó vào hông, tiện thể lắc nhẹ.
+
Khăn tay rắn nhỏ quấn chuông bạc cũng được cất trong lòng.
Chuông bạc vốn sẽ không phát ra tiếng bỗng nhiên rung, phát ra tiếng kêu lanh lảnh, là cảm giác lâu quá không gặp, mặc dù hắn cũng chỉ nghe được một lần.
Cừu Nhạn Quy ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ kịp nhìn thấy bàn tay rút khỏi hông của thiếu chủ.
Tả Khinh Việt cong môi, tự nhiên đến gần hôn lên cánh môi của hắn, xấu xa dùng răng cắn nhẹ, Cừu Nhạn Quy từ từ nhắm mắt lại, nhúc nhích không mấy tự nhiên, sau đó không biết nghĩ đến điều gì mà hơi cứng người, trúc trắc đáp trả lại.
Mắt Tả Khinh Việt ngày càng sẫm màu, hô hấp của hai người đan xen, lộ ra sự dồn dập.
Nhưng vào chính lúc này, tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Gián đoạn bầu không khí ám muội, Cừu Nhạn Quy lập tức lùi lại, đỏ tai sửa sang vạt áo hơi lộn xộn, trong ngực Tả Khinh Việt trống không, híp mắt ra chiều nguy hiểm.
Giọng y lạnh lẽo hơi nghiến răng nghiến lợi, "Vào."
Ảnh Thập cúi đầu, nói, "Hồi bẩm thiếu chủ, Lục trưởng lão cầu kiến."
Bầu không khí trong phòng căng thẳng trong giây lát, bàn tay đang sửa y phục của Cừu Nhạn Quy ngừng lại, trong mắt vụt qua chút tối tăm.
Tả Khinh Việt nghe vậy thu lại vẻ mặt, nghiêng đầu nhìn thích khách, nói với Ảnh Thập, "Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-khach/2744384/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.