Chương trước
Chương sau

Lúc Lục Phi được sáu, bảy tháng tuổi đã có thể tự do bay lượn, cũng có thể đi đứng, chạy nhảy nhanh nhẹn, ngay cả Lục Thu cũng không đuổi theo kịp. Thân thể nhóc rất rắn chắc, ngã nhào hai, ba cái, bảy, tám lần cũng chẳng có vấn đề gì. Nhóc cũng đã có thể nói được, chỉ là lần đầu nói hơi xấu hổ, đến giờ Lục Thu nhớ lại cũng nhịn không được muốn che mặt.
Hôm đó là sáng sớm, cả nhà vẫn đang say ngủ. Lục Phi chẳng bao giờ chịu đi ngủ sớm, lúc nào cũng mãi nửa đêm mới ngủ, ngủ đến sáng bảnh mắt mới chịu dậy. Ổ mèo của Lục Phi cũng lớn lắm, hình bán nguyệt, giống hệt như con cá mập đang há lớn miệng, trong ổ còn có đèn cảm ứng nho nhỏ, có cả đồ chơi treo lơ lửng. Có thể là do ảo giác của Lục Phi, tóm lại cậu nhóc cứ cảm thấy cái ổ nho nhỏ của mình cứ cách ổ lớn của cha mẹ càng ngày càng xa. Nhóc nằm bám mép ổ huơ móng vuốt đo thử khoảng cách.
Từ ngày đầu tiên bắt đầu bị tách ra ngủ riêng, ngoại trừ ban ngày, cứ hễ đến đêm là cậu nhóc tuyệt đối không có cơ hội leo vào ổ lớn. Neville ôm chặt Lục Thu, không có chút kẽ hở. Lục Phi mơ mơ màng màng dụi mắt, thầm nghĩ hay là mình lẻn tới gần được không đây. Trong ổ của nhóc có một con thú đồ chơi, nhóc có thể ngụy trang thành đồ chơi, chắc chắn không bị phát hiện đâu.
Ôm đủ loại kế hoạch ngây thơ trong lòng, Lục Phi ngủ trễ hơn thường ngày một chút. Mà lúc này, Neville tưởng như đã ngủ nãy giờ đột nhiên mở mắt. Từ sau khi có con, Neville có rất ít thời gian ở riêng với Lục Thu, huống chi là có một số chuyện đâu thể làm trước mặt trẻ con được. Thân là một con mèo độc thân lâu năm, khó khăn lắm Neville mới kết hôn, vậy mà giờ còn phải khổ sở chịu đừng kỳ phát tình, đúng là khiến lòng người chua xót mà.
Lục Phi đã ngủ rồi thì không còn chút cảnh giác gì cả, chỉ cần không có động đất này nọ thì không gì có thể gọi nhóc dậy được. Neville biến về hình người, ôm Lục Thu đến phòng nhỏ. Từ sau khi sinh Lục Phi, căn phòng nhỏ này đã bị trưng dụng thành sân chơi của cậu nhóc. Đổi chỗ ngủ khác, Lục Thu mơ màng tỉnh dậy, vô thức muốn đi xem Lục Phi, lại bị Neville ngăn cản.
"Chưa dậy, nó không thấy đâu."
Lục Phi vẫn chưa ngủ thật đâu, nó nhìn thấy cha mẹ lén bay vào phòng nhỏ lúc nửa đêm, nhóc lập tức bật dậy tỉnh táo liền. Nhất định là cha mẹ lén nhóc đi làm gì đó rồi. Lục Phi bật dậy rời ổ, rón rén bay từ từ về hướng phòng nhỏ. Cậu nhóc thông minh lắm, không bay đến cửa mà bay lên nóc phòng, lén lút núp mình trong tối hé mắt nhìn xuống dưới. Lúc này Neville nào còn tâm trí nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, cũng không biết trên đầu có một tên nhóc con nhìn trộm.
Lục Phi mơ mơ màng màng nhìn một hồi, càng nhìn càng hiếu kì. Cha mẹ chơi đùa mà không rủ mình theo!
Cậu nhóc vừa giận vừa tủi thân. Nửa đêm, cha mẹ lại thừa dịp mình đi ngủ mà lén đi chơi. Cậu nhóc thật sự không nhịn được nữa, ấm ức kêu một tiếng.
"Meo!"
Kết quả, chân trước cậu nhóc không bấu chặt mép tường, rơi từ trên nóc nhà xuống, còn xoay người một cái trên không biến thành hình người, cái mông chắc nịch đập bẹp lên gáy Neville. Hai người ở dưới bị đụng mạnh, không kịp chuẩn bị tinh thần, răng đụng răng, đau đến mức khiến bọn họ nhe răng trợn mắt.
Neville: "...!!!"
Lục Thu: "...!!!"
Hù chết luôn, hứng thú gì cũng bay tuốt.
Lục Phi chổng mông lên tủi thân nói: "Con chơi!"
Neville sầm mặt túm nhóc con trên đầu xuống, nắm gáy nhóc hung tợn trừng, ánh mắt lóe lên ánh sáng đỏ trong tối. Lục Phi không hiểu sao vẻ mặt cha lại đáng sợ như vậy, hình như là giận ghê gớm lắm, nhóc lại càng tủi thân hơn. Cậu nhóc lắp ba lắp lắp nói: "Cha, xấu, không rủ con."
Lục Thu xấu hổ đến mức chui người xuống chăn, bấy giờ mới kịp phản ứng, con trai biết nói rồi kìa! Cô nào còn tâm trí lo sao nhóc không ngủ mà chạy tới đây, lập tức chỉnh lại quần áo đón con từ tay Neville.
"Con trai, con biết nói rồi?!"
Được mẹ ôm, Lục Phi ấm ức khóc thút thít, không ngừng kêu meo meo. Trước kia khi vẫn chưa biết nói, lúc biến thành hình người Lục Phi cũng chỉ biết kêu meo meo, bình thường cũng chỉ giao tiếp bằng tiếng mèo. Giờ nhóc đang kích động, nói hai câu lại bắt đầu kêu meo meo.
Lục Thu xoa xoa mặt nhóc: "Sao con lại không ngủ?"
"Mama, ngủ, ngủ chung." Nhóc lắp bắp thì thầm, nói không rõ lắm.
"Được, ngủ chung." Lục Thu ôm nhóc đứng dậy đi ra ngoài.
Mặt Neville đen như đáy nồi. Khó khăn lắm mới tranh thủ cơ hội, vậy mà lại bị phá đám, còn bị đau miệng nữa, oán khí trên người hắn gần như có thể ngưng thụ thành khối bay ra. Thấy Lục Thu ôm con đi, Neville ngồi yên tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng hai mẹ con.
Lục Phi nằm sấp trong lòng Lục Thu, hôn hôn mặt mẹ mình một cái, nũng nịu gọi: "Mama~"
Lục Thu ừm một tiếng, cũng hôn lại: "Gọi lần nữa nào."
"Mama~"
Lục Phi ngoan ngoãn gọi lại một tiếng, gọi rồi còn cười ngọt ngào với Neville, cười đáng yêu kinh khủng.
Neville: "..."
Lục Thu đi đến cửa mới phát hiện Neville không ra cùng, cô quay đầu nhìn lại liền bắt gặp một đôi mắt phát sáng trong tối, cứ như ma trơi vậy. Cô hiểu ngay, hẳn là Neville đang giận rồi. Lục Thu chớp chớp mắt, quay lại chỗ Neville, che tai Lục Phi lại rồi nhón chân nói nhỏ với Neville: "Đừng giận mà, đợi em dỗ con ngủ đã."
Cổ họng Neville phát ra tiếng rầm rì, hôn lên chỗ cô bị đụng đau lúc nãy một cái rồi mới ngoan ngoãn theo cô ra ngoài.
Cuối cùng, đêm đó chẳng xảy ra chuyện gì cả, vì Lục Phi cứ nằng nặc ngủ giữa hai người, mỗi tay nắm một người, không nắm thì không chịu ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Phi cứ tỉnh dậy nửa đêm quấy rối mãi, Neville tức đến sôi ruột, bắt đầu lôi Lục Phi ra ngoài làm gì đó, còn không cho Lục Thu đi theo. Giờ là mùa thu, động vật về đêm vô cùng tấp nập, Neville đưa Lục Phi đến khu thảo nguyên và gần bìa rừng rậm dạy đi săn leo cây, ngày nào cũng đi sớm về trễ, ngoại trừ thời gian ăn trưa thì không cho nhóc nghỉ ngơi lúc nào.
Ngày đầu tiên, Lục Phi rất hưng phấn đi săn, còn săn được một con thỏ về tặng cho Lục Thu. Ngày thứ hai, cậu nhóc hơi xìu, ăn uống xong liền nằm rạp xuống đất không thèm nhúc nhích, cũng không muốn nói chuyện. Đến ngày thứ ba thì không thể dùng từ ỉu xìu để tả cậu nhóc nữa rồi, mới ăn được một nửa đã ngủ mất, đang ngủ giữa chừng lại đột nhiên bật dậy nhìn quanh, từ từ bò vào lòng Lục Thu, kêu meo meo đáng thương vô cùng rồi lại ngã đầu ngủ tiếp.
Lục Thu đau lòng kỉnh khủng.
"Có phải là huấn luyện quá độ rồi không?"
Sắc mặt Neville không đổi tí nào: "Hồi nhỏ ta cũng vậy đó, đề cao lòng cảnh giác và kỹ xảo đi săn không phải chuyện xấu."
Lục Thu đương nhiên biết học mấy cái này tốt cho Lục Phi, cũng biết mấy ngày nay nhóc áp lực đến hoảng rồi, cô đành phải ôm cậu nhóc có lắc lư thế nào cũng không dậy tắm rửa chải lông cho nhóc.
Tối đó, rốt cuộc Neville cũng hưởng thụ được một đêm không bị ai quấy rầy. Lục Thu chỉ biết dở khóc dở cười. Neville học theo bộ dạng của Lục Phi tủi thân nói: "Em không quan tâm ta tí nào."
"Xin lỗi mà, con còn nhỏ quá, đây cũng là độ tuổi trẻ con hiếu động nhất, dù sao cũng phải trông nom mà. Không phải em không quan tâm anh đâu."
"Nó cướp vị trí của ta."
"Không phải anh lấy lại rồi sao?"
Mèo lớn kêu meo meo hai tiếng.
Lục Thu cũng không biết rốt cuộc là tên ngốc này học ai mà cũng lại trở nên ấu trĩ như vậy nữa. Nếu là lúc trước thì hắn sẽ không nói thẳng ra như vậy đâu mà chỉ âm thầm buồn bực thôi. Nhưng bất kể thế nào thì cũng xem như là chuyện tốt.
"Vậy ngày mai cho bé con nghỉ được không, nó mệt quá rồi, gầy xọp kìa."
"Nó còn ăn nhiều hơn bình thường nữa kìa! Là săn chắc chứ không phải gầy!"
"Được được, vậy ngày mai cho nó nghỉ một hôm được không? Ban ngày không có anh ở nhà, em nhớ anh lắm đó."
"Vậy được rồi." Neville nghe được câu sau, bất đắc dĩ nói.
Sáng dậy biết hôm nay mình không cần ra ngoài, Lục Phi mừng phát điên luôn, vừa bay vừa nhảy trong nhà. Neville thấy vậy, thản nhiên nói: "Có sức sống nhỉ."
Lục Phi lập tức ngoan ngay, từ sáng đến trưa đều làm bộ yếu ớt nằm nũng nịu bênh cạnh Lục Thu đòi vuốt lông mát xa này nọ.
Nhưng chỉ hưởng thụ được một ngày thôi, hôm sau vẫn bị lôi ra ngoài. Lần này Lục Phi dồn hết sức bấu chặt hai chân trước ôm chân bàn, cứ như bị dán keo cường lực vậy, có gỡ thế nào cũng không ra.
"Không đâu, con không đi! Mama, cứu con, oa oa..." Để phản kháng, giọng của nó còn vang lớn nữa.
Neville cắn gáy cậu nhóc, gỡ nhóc ra dễ như trở bàn tay, sau đó thả vào lòng Lục Thu, lúc Lục Thu còn đang ngây người, hắn nói: "Hôm nay ra ngoài bắt cá, em đi cùng đi."
Nghe nói đi bắt cá, Lục Thu cũng đi cùng, Lục Phi không còn giãy dụa nữa, nhảy sút sút lên đầu Neville ngồi cứ như cái mũ hình mèo, nghênh ngang đắc ý chỉ huy.
Neville vừa lên trời được vừa xuống nước được, mọi thứ đều tinh thông. Nhưng Lục Phi lại không biết bơi, thường ngày chỉ xuống nước tắm rửa thôi, còn nhất định phải có người giữ, hoặc là nhóc dùng móng vuốt túm chặt chân Neville, hoặc nhóc sẽ bay nổi bồng bềnh trên mặt nước, vẫn chưa từng học bơi. Neville và Lục Thu nhìn nhau, cùng mang con đến bờ sông.
Đó là con sông trong rừng rậm, rất rộng, nhưng chỉ có phần giữa tương đối sâu, vùng nước hai bên cạn đến mức Lục Thu xuống nước cũng có thể nổi phần mũi lên thở. Trong sông thỉnh thoảng cũng có động vật đến bắt cá, cá trong sông này rất tinh ranh, không dễ bắt tí nào.
Vừa thấy nước, Lục Phi lập tức chạy xuống, giẫm giẫm mặt nước cứ như mấy đứa nhỏ nhìn thấy vũng nước thì phải nhảy vào giẫm vậy, nước thấm ướt bốn chân, cậu nhóc bật cười ha ha. Neville nhìn cậu nhóc, bước thẳng xuống nước sau đó đứng yên dưới nước không nhúc nhích. Lục Phi tò mò thử nhảy vào, giờ nhóc vẫn còn chưa cao bằng Lục Thu, nước ngập đến hơn đỉnh đầu nhóc, cậu nhóc lập tức hoảng hốt quơ quào móng vuốt túm quanh, cố gắng bay lên, sợ hãi bay lơ lửng trên mặt nước, lông ướt nhẹp cũng chả thèm vẩy khô.
Neville không cản nhóc, hắn liếc thấy một con cá lớn bơi dưới khu nước sâu, móng vuốt hắn lục tìm trong nước, lúc rút lên đã thấy con cá lớn kia nhảy nhót giãy dụa trên móng vuốt hắn. Lục Phi sợ hãi thán phục trừng lớn mắt, nhìn cha mình rồi lại nhìn bên kia sông.
"Cá!"
Neville ném con cá lại xuống nước, lắc đầu: "Quá nhỏ."
Lục Phi thấy con cá lặn tăm, vội la lên: "Cá!"
Neville chỉ chỉ đàn cá bơi qua bơi lại phía dưới, nói: "Còn có con lớn hơn, con tự xuống bắt đi."
Lục Phi do do dự dự mãi, bay đến vùng nước có cá cúi đầu nhìn xuống, có thật kìa, còn rất lớn nữa, có con còn lớn hơn cả nhóc nữa. Có thể là vì thiên tính của loài mèo, cậu nhóc vừa nhìn thấy cá bơi lội đã hưng phấn, thấy có con cá bơi ở vùng nước cạn, nhóc lập tức học theo Neville thì móng vuốt xuống.
Đáng tiếc, cá trốn rất nhanh.
Lục Phi không cam lòng tiếp tục bắt, nhưng thử mãi bảy, tám lần vẫn không được. Nhóc nhìn nhìn Neville đứng dưới nước rồi nhảy xuống nước lần nữa, bốn chân không thích ứng lắm quơ loạn.
"Cứ tưởng tượng như lúc con đi đường vậy, chân trước đẩy nước, chân sau đạp theo quy luật." Neville nói.
Neville chỉ hướng dẫn bằng lời, không làm mẫu, lần nào Lục Phi bay lên khỏi mặt nước cũng lạnh lùng đè nhóc xuống không chút thương tiếc. Lục Phi nổi giận nhe răng đe dọa hắn.
"Bơi tới mà cắn."
Neville nhử, lùi lại. Lục Phi vừa kêu meo meo vừa đuổi theo hắn. Cậu nhóc nhào xuống nước rồi lại bay lên, Lục Thu đứng trên bờ nhìn vừa lo lắng vừa đau lòng.
Dưới biện pháp gây thù này của Neville, Lục Phi vẫn bơi được một đoạn, lông của nhóc ướt nhẹp, trông cả người cứ gầy gầy nhỏ xíu. Neville đứng đợi ở chỗ cách nhóc không xa, mỗi lần nhóc sắp đuổi kịp lại lui thêm một chút, gieo hy vọng rồi lại dập tắt. Không biết từ lúc nào, Lục Phi đã đã bơi được trăm mét, tốc độ càng lúc càng nhanh, tư thế cũng càng thuần thục hơn nhiều.
"Không được nhúc nhích!" Cậu nhóc la lớn, miệng nuốt ùng ục mấy ngụm nước.
Neville đứng yên: "Tốt lắm, thưởng cho con."
Nói rồi, hắn vung đuôi, một con cá dài cả mét bị tung lên rơi chính xác xuống trước mặt Lục Phi, con cá vẫn còn bay nhảy trên mặt nước. Tâm trí Lục Phi lập tức bị con cá lớn này thu hút, nhóc há to miệng cắn thân cá, hai móng vuốt trước quặp vào vây cá, quay đầu chạy lên bờ sông. Con cá giãy dụa kịch liệt, Lục Phi gần như không nhìn rõ đằng trước nữa, nhưng cậu nhóc vẫn không dao động, cứ cắn chặt con cá tha nó lên bờ. Cậu nhóc ném con cá đến trước mặt Lục Thu rồi hứng phấn chạy vòng quanh.
"Mama mau xem mau xem nè! Con bắt được cá lớn!"
Lục Thu xoa đầu, vuốt lông nhóc cỗ vũ: "Con lợi hại thật đó! Tuyệt lắm!"
Lục Phi tự hào ưỡn ngực, cái đầu ngẩng lên rướn thật cao.
Nhưng đúng lúc này, Neville kéo một con cá lớn hơn hai mét lên, ném tới bên cạnh con cá "nhỏ", nói: "Bắt cá thất bại, ngày mai tiếp tục."
Bầu trời trước mặt Lục Phi tối sầm.
Hóa ra hôm nay không phải là ra ngoài chơi! Người lớn mấy người đúng là xảo trá mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.